Ngày hôm sau, Vệ Trăn ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lát, sau đó tới Ngự sử đài, gặp Bùi Lạc An.
Mặc dù trong lòng nàng không tin Bùi gia sẽ quấn vào âm mưu của Thẩm gia, nhưng đã có hiềm nghi, nàng nên tận mắt đi nhìn một cái.
Người dẫn đường cho nàng chính là Viên Thông.
Mấy ngày nay Tống Hoài gióng trống khua chiêng tra văn võ bá quan, trên dưới Ngự sử đài bận túi bụi, như lời Viên Thông nói là, ngục Ngự sử đài sắp không chứa nổi nữa rồi.
Bởi vì từ sau lần ở ngoài Tuyên Chính điện, Tống Hoài lại lần lượt bắt mấy vị quan viên, bây giờ ở thành Phụng Kinh Tống Hoài có thể so với Diêm La.
Xuyên qua mấy hành lang, đi vào một gian tiểu viện, Vệ Trăn cau mày nói: "Đại nhân, đây hình như không phải là đường vào trong ngục."
Nàng từng tới ngục Ngự sử đài một lần, không phải là đi con đường này.
Viên Thông cung kính trả lời: "Bẩm Huyện chúa, tiểu Bùi đại nhân chỉ là tới hỗ trợ điều tra, chưa từng phạm pháp, dĩ nhiên không thể nhốt trong ngục."
Vệ Trăn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng trong lòng nàng lại sinh ra mấy phần lo nghĩ.
Lần này bắt người là nhằm vào Thẩm gia, nhưng không định tội được Thẩm Lăng, đương nhiên cũng không cách nào danh chính ngôn thuận bắt vây cánh của hắn ta, cho nên hai ngày này Tống Hoài điều tra bách quan, chẳng qua là đang tìm những tội ác khác mà vây cánh của Thẩm Lăng phạm phải, mới tiện bắt người tới Ngự sử đài.
Mà nếu Bùi Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041154/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.