Chử Yến vừa bước vào phủ Quận chúa, cánh cổng lập tức đóng lại.
Có tiền lệ ở phủ Lãng Vương, lần này Trường Phúc bình tĩnh hơn, hắn ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, hy vọng điện hạ có thể đi ra trước buổi trưa, vậy thì có lẽ còn có thể kịp về biệt viện Hương Sơn ăn trưa cùng cô nương.
Chử Yến đứng trong sân viện rộng lớn, bị thị vệ vây quanh vài vòng.
Hắn âm thầm quan sát một vòng, biết đây là binh trận đã được bày sẵn từ trước, những năm cô cô ở trên chiến trường, hắn còn nhỏ nên mới chỉ là nghe nói, nhưng chưa từng chứng kiến tận mắt.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy binh trận của cô cô.
Trên chiến trường binh trận cũng không hiếm thấy, một trận pháp tinh vi thường thường có thể được đến thu hoạch không tưởng tượng được, trận pháp dưới mắt này hắn chưa từng thấy, nhưng còn chưa bắt đầu, hắn đã mơ hồ cảm nhận được sát khí.
Hắn vô thức thu hồi thái độ thờ ơ.
Vệ Như Sương đứng trong trận, xa xa ném cho hắn ném một thanh trường kiếm chưa mài lưỡi: "Phá trận, hôm nay ngươi sẽ có cơ hội được như ước nguyện.”
Chử Yến nhận lấy trường kiếm, nhướng mày: "Thật chứ?"
Vệ Như Sương hừ lạnh một tiếng, cất giọng quát: "Ra tay!"
Lập tức, sát khí xung quanh đổ dồn về phía Chử Yến.
Chử Yến quét ngang trường kiếm, hơi cụp mắt.
Vũ khí hắn am hiểu nhất là trường thương, tiếp đó là đao pháp, đều được Nhị gia gia chân truyền, kiếm pháp, là hắn yếu nhất.
Nhưng trận pháp trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041146/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.