Vệ Trăn tiến lên ngồi xuống trước xe lăn, lại nhất thời không biết nên gọi ông ấy thế nào.
Lão bá lập tức nói: "Hàng xóm xung quanh thường gọi chủ nhân là Đàm lão gia."
Dứt lời, ông ta cúi người lại gần nói: "Lão gia, có khách đến."
Lão gia tử nhúc nhích, chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt già nua, đôi mắt đã đục ngầu không rõ.
Ông ấy sửng sốt một lát, mới đối diện với ánh mắt của Vệ Trăn, ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ngươi là cô nương nhà ai quanh đây, ta lại quên mất ngươi rồi à?"
Vệ Trăn nghe vậy không hiểu nhìn về phía lão bá, lão bá nói: "Mấy năm nay chủ nhân rất hay quên, người vừa gặp đảo mắt đã quên mất, cho rằng cô nương là hàng xóm xung quanh."
Vệ Trăn nhíu mày, nhìn về phía Chử Yến.
Thế này, chỉ sợ bọn họ không thể hỏi được gì.
Đàm lão gia tử nhìn theo ánh mắt Vệ Trăn, thấy Chử Yến, khoảnh khắc đó, ánh mắt ông ấy bỗng dưng trợn to, run rẩy giơ tay lên: "Tướng quân, tướng quân trở về rồi."
Chử Yến Vệ Trăn đều sửng sốt.
Tướng quân? Ông ấy nhận ra hắn, hay là nhận nhầm hắn thành người khác?
Lão bá hoảng sợ, vội vàng muốn quỳ hạ thỉnh tội lại bị Chử Yến giơ tay ngăn lại.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người, lão bá lên tiếng giải thích: "Chủ nhân tưởng điện hạ là... tướng quân tiền triều."
"Những năm qua, chủ nhân vẫn luôn nhắc tới, khi nào tướng quân trở về, có phải đã báo thù, đánh thắng trận, bảo vệ... đất nước."
Câu gốc của lão gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041141/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.