Cửa thành Bắc.
Từ khi Binh bộ đánh mất bản đồ, lệnh kiểm soát ra vào các cổng thành được thắt chặt. Từ sáng sớm, trước cửa thành đã xếp hàng dài chờ xét duyệt.
Vệ Trăn đứng ở chỗ tối, cẩn thận quan sát dòng người vào thành.
"Đã qua hai ngày, hắn ta thật sự sẽ trở về sao, vả lại có khi nào hắn ta đã trà trộn vào thành rồi không?" Tô Vãn Đường đứng ở bên cạnh nàng, cau mày nói.
Cửa thành mở ra, đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía trước.
Vệ Trăn lắc đầu: "Hắn ta còn chưa vào thành."
Hai ngày này nàng gần như canh giữ ở chỗ này không rời một tấc, thị vệ thủ thành c*̃ng không buông tha bất kỳ một người khả nghi nào, những quán rượu dọc theo con đường từ gian viện tử kia tới cửa thành Bắc cũng đều không có bất kỳ động tĩnh gì.
"Bên phía Thôi gia thế nào?"
Tô Vãn Đường: "Bề ngoài vẫn như thường, chỉ là không gặp được Thôi cô nương."
Trong lòng Vệ Trăn càng thêm nghi hoặc.
Thôi Tuyết Lăng bị thương tay và chân, không hề tổn hại đến dung nhan, vả lại Tô Vãn Đường là dùng lý do điều ra bản đồ để gặp người, Thôi phủ không có lý do gì để né tránh.
"Vị lang trung kia trở về chưa?"
Tô Vãn Đường lắc đầu: "Chưa."
"Kể từ ngày đó sau khi vào Thôi phủ thì chưa từng ra ngoài."
Vệ Trăn nhíu mày, đáy lòng càng thêm lo lắng.
Xem ra, nàng phải đích thân tới Thôi phủ một chuyến.
"Dừng xe, kiểm tra!"
Tiếng thị vệ cản xe ngựa truyền đến, Vệ Trăn nghiêng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041129/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.