"Tiện tay mà thôi, cô nương không cần phải khách khí." Công tử áo trắng chắp tay mỉm cười.
Vệ Trăn đang định nói gì đó, lại có mấy thích khách đánh về phía bọn họ, Cố Dung Cẩm đang định giơ tay gọi ám vệ, bị Vệ Trăn âm thầm ngăn lại, cùng lúc đó, công tử áo trắng đứng trước hai người, qua hơn mười chiêu, đã đánh lùi được thích khách.
Những thích khách còn lại thấy gặp phải cao thủ, đồng loạt rút lui.
Lần này, Cố Dung Cẩm không đợi Vệ Trăn mở miệng đã chặn trước người nàng, nói: "Đa tạ vị nghĩa sĩ này, không biết nghĩa sĩ họ gì, ngày khác ta chắc chắn sẽ đến nhà gửi lời cảm ơn."
Công tử áo trắng mắt nhìn Vệ Trăn đang đứng phía sau y, thu hồi quạt xếp cười nói: "Ta họ Đường, tên một chữ Trăn."
"Chẳng qua là đi ngang qua gặp chuyện bất bình, không đáng nhắc đến, việc đến nhà gửi lời cảm ơn cũng không cần đâu."
Cố Dung Cẩm thấy hắn ta nhìn chằm chằm Vệ Trăn, trong lòng hơi bất mãn, cũng không lại khách khí với hắn ta nữa: "Vậy thì cảm ơn Đường công tử."
Cố Dung Cẩm dứt lời, lôi kéo Vệ Trăn lên xe ngựa.
Từ sau khi trong nhà có a tỷ, cuối cùng y dần dần hiểu được tâm tư của Thương Ngọc, luôn đề phòng nam nhân xa lạ, nhìn ai cũng giống như là đang ngấp nghé a tỷ của y.
Sau khi lên xe ngựa, Cố Dung Cẩm thấy Vệ Trăn vẫn luôn ngẩn người, trong lòng y chợt giật thót, không phải a tỷ nhìn trúng tên mặt trắng kia chứ? "A tỷ?"
Vệ Trăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041126/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.