Sắp đến cổng, Vệ Trăn đột nhiên dừng bước, nói với Địch Minh: "Đại nhân có cách nào khiến bọn họ mau chóng nhận tội không?"
Địch Minh sững sờ, nghĩ đến những lời vừa nghe được trong phòng giam người của Ngụy gia, tâm trạng của ông ấy hơi phức tạp, nhất thời không đáp lại.
"Ta luôn cảm thấy Ngụy gia không phải ân nhân cứu mạng của ta, bọn họ nuôi ta giống như là đã dự mưu từ trước." Vệ Trăn nhìn về phía Địch Minh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta lo rằng trong chuyện này còn ẩn giấu điều gì đó kinh thiên động địa, vẫn là nên sớm tra rõ thì hơn.”
Ánh mắt Địch Minh thoáng trầm xuống, im lặng một lúc, thử nói: "Nội bộ Đại lý tự tự có một cách thẩm vấn riêng, chỉ là hơi..."
Ông ấy không nói hết, nhưng ông ấy cảm thấy Huyện chúa sẽ nghe hiểu.
Vệ Trăn quay đầu, sườn mặt bình tĩnh và lạnh nhạt: "Phạm nhân, nên thẩm vấn như thế nào thì thẩm vấn như thế ấy, không phải sao?"
Địch Minh khẽ gật đầu: "Vâng."
Lúc này tâm trạng của ông ấy khá là phức tạp, Huyện chúa bảo Ngụy gia không nhận tội, nhưng lại bảo ông ấy thẩm vấn nghiêm khắc, ở trong đó có thâm ý gì mà ông ấy chưa thể hiểu thấu? Chẳng qua có một điều đại khái ông ấy đã nhìn ra, Huyện chúa cũng không muốn cứu Ngụy gia.
Địch Minh nhìn về phía bóng lưng Vệ Trăn, thầm nghĩ, có lẽ sự lo lắng và bảo vệ của Quận mã đã chậm.
Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, lại trải qua mấy lần sinh tử, chắc chắn Huyện chúa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041115/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.