Vệ Trăn rửa mặt xong, tìm một bộ y phục vừa người trong tủ quần áo để thay, Đông Tẫn hơi tò mò: "Cô nương không đi ngủ ạ?"
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ấy dừng lại, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Huyện chúa, nô tỳ nhất thời lỡ miệng..."
"Không sao." Vệ Trăn ngăn cản nàng ấy: "Ở trong viện gọi cô nương cũng được."
Đông Tẫn dừng một chút, mới gật đầu nói: "Vâng."
"Lấy thêm một cái áo khoác dày một chút, ta phải chờ người." Vệ Trăn nói.
Đông Tẫn lập tức đi tìm một cái áo khoác màu xanh nhạt viền lông trắng khoác lên người nàng: "Cô nương muốn chờ ai vậy?"
Vệ Trăn cười nói: "Phụ thân nói, a đệ sắp về."
Đông Tẫn hiểu rõ: "Hóa ra là tiểu công tử sắp về."
Lúc này nàng ấy đã chậm rãi tiếp thu mọi chuyện, thật lòng cảm thấy vui mừng thay cô nương.
Trước kia nàng ấy đã cảm thấy không hiểu, cùng là đích nữ, vì sao phu... Ngụy phu nhân bất công đến thế, lúc này nàng ấy mới hiểu được, hóa ra, cô nương cũng không phải họ Ngụy.
Chẳng qua...
Đông Tẫn len lén nhìn Vệ Trăn.
Nàng ấy luôn cảm thấy, hình như cô nương đã biết chân tướng từ trước.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô nương đã về nhà, từ nay về sau cuối cùng cũng không cần chịu ấm ức và lạnh nhạt nữa.
Bây giờ cô nương là vị Huyện chúa duy nhất của đương triều, thân phận của nàng và Ngụy nhà đã khác nhau một trời một vực. Bây giờ gặp lại người Ngụy gia, bọn họ phải hành lễ với cô nương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041111/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.