Sau khi Vệ Như Sương nhận được câu trả lời chắc chắn từ Cố Lan Đình, lập tức cầm đao muốn dẫn người đến Ngụy gia đón nữ nhi về, nhưng bị Cố Lan Đình ngăn cản.
Chứng cứ là do ông ấy phái người xông vào phòng ngủ của Ngụy phu nhân lấy, tương lai nhắc tới tóm lại sẽ có chút không dễ nghe.
Bọn họ phải quang minh chính đại, đường đường chính chính đón nữ nhi về, không thể cho người khác cơ hội nói ra nói vào, mà dường như ý trời đã sắp đặt, vào lúc này Ngụy gia phạm tội, cho ông ấy một cơ hội tuyệt vời.
Từ trước đến nay Vệ Như Sương vốn luôn là người nôn nóng hấp tấp, nhưng lại chỉ nghe lọt được lời của Cố Lan Đình, ông ấy vừa nói như vậy, bà ấy có sốt ruột đi nữa thì cũng nghe lời ông ấy, bồn chồn không yên chờ ở phủ Quận chúa.
Bà ấy cảm thấy dường như khoảng thời gian chờ đợi này còn lâu hơn mười bảy năm qua, bà ấy đi qua đi lại trước mặt từng hàng thị vệ, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng cổng lớn.
Người của Đại lý tự vừa đến, bà ấy lập tức không thể chờ thêm được nữa, vội vàng kéo Quận mã lên xe ngựa, vừa ngồi lên xe ngựa, cuối cùng bà ấy cũng không kìm nén nổi nữa, bụm mặt khóc nức nở.
Năm đó mất con, trách nhiệm vốn không nằm ở Quận mã, trong tình huống đó giấu đứa bé đi là lựa chọn tốt nhất, chỉ là vì Quận mã tự tay đặt nữ nhi dưới phật đường. Trong lòng ông ấy không vượt qua được khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041106/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.