Chử Yến không sai người thông báo cho biệt viện, đến bữa tối hắn dẫn Trường Phúc theo, trực tiếp xông vào nhà ăn.
Lúc đó, Ngụy Niên và Phong Thập Bát đang vui vẻ ăn cơm.
"Cô nương, ngươi nếm thử món thỏ cay này, ăn siêu ngon." Hai mắt Phong Thập Bát tỏa sáng, vội đến quên cả trời đất: "Món măng xào này, ưm ưm, ăn ngon quá đi mất!"
Ngụy Niên lại không rảnh nói chuyện, yên lặng ăn những món Phong Thập Bát chỉ cho nàng, nàng rất ít khi ăn những món cay, môi đỏ bừng vì ăn cay mà không biết.
Nhưng không thể không nói hương vị của món này rất ngon, không thể bắt bẻ! Khó trách Phong Thập Bát vẫn luôn nhớ thương ngự trù của Thái tử.
Ơ… Vẫn luôn? Ngụy Niên sững lại, cuối cùng cũng nhớ tới cảm giác quen thuộc như đã từng gặp kia đến từ đâu!
Lần trước Phong Thập Bát đã lừa nàng bắt cóc ngự trù của Thái tử, sau đó nàng vô ý làm rơi đạn tín hiệu, đốt cháy ống tay áo của Tống Hoài, Thái tử tìm nàng đòi năm trăm lượng vàng tiền bồi thường, nàng không có, không thể không đồng ý điều kiện ‘nhục nước mất chủ quyền’ của Thái tử!
Ngụy Niên gắp một miếng thịt thỏ, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Linh cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt!
"Dùng ngự trù của Cô có hài lòng không?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa, Ngụy Niên giật mình, miếng thịt thỏ trên đũa rơi vào trong bát.
Nàng cứng đờ ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thái tử điện hạ mặc quan phục đạp lên ánh chiều tà mà tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041082/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.