Dường như Thánh thượng không hiểu lời khẩn cầu của thần tử, ông đưa tay đè lên huyệt thái dương, ngáp một cái: "Cũng được, quả thật là Trẫm thấy hơi mệt mỏi, nếu chuyện đã liên quan tới Thái tử, vậy thì giao cho Thái tử xử lý đi."
"Bệ hạ, bệ hạ!”
Giọng mấy vị đại nhân lộ ra chút tuyệt vọng.
Thánh thượng lại mắt điếc tai ngơ, được Đại tổng quản chậm rãi đỡ đứng dậy.
"Cung tiễn bệ hạ."
Thánh thượng nhìn Quận chúa Thịnh An, thấy Quận chúa không hề có ý định rời đi thì c*̃ng không lên tiếng nữa.
Đợi sau khi đi ra một khoảng xa, Thánh thượng mới quay người nhìn về phía bóng dáng Thái tử trên đài cao: "Lời đồn về Thái tử trong khoảng thời gian qua, là cô nương này đúng không?"
Đại tổng quản: "Thưa bệ hạ, đúng vậy."
Dứt lời, hắn ta lại nghĩ đến lý do Thái tử nhảy xuống vách núi, vội nói: "Có khi chỉ là lời đồn, chưa chắc phải là thật."
Thánh thượng lại hừ lạnh, nói: "Cô nương này là người đầu tiên có thể khiến cho nó ngừng loan giá bên đường, nhảy vách núi."
Không phải thật? Ông thấy chưa chắc đâu.
Hiểu con không ai bằng cha, với cái bản tính bướng bỉnh của thằng nhóc chó chết này, nếu không phải trong lòng để ý, ngay cả một ánh mắt nó cũng sẽ không bố thí, chứ đừng nói đến việc nó sẽ nhảy xuống vách núi cứu người.
"Sai người ta âm thầm đưa chứng cứ cô nương này thuê người giết người cho nó đi."
Đại tổng quản vội vàng đồng ý: "Vâng."
"Vẫn là bệ hạ sáng suốt, giữ lại chứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041076/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.