Dưới đáy vực là rừng cây rậm rạp hơi âm u, tựa như che giấu mối nguy hiểm không biết tên, chỉ ngẫu nhiên có một chùm ánh nắng chiếu xuyên thấu qua khe hở giữa những nhánh cây, mới có một chút tươi sáng, nhưng chút ấm áp này vẫn không đủ để xua tan sự u ám lạnh lẽo ở nơi này.
Ngụy Niên chậm rãi mở mắt ra.
Lọt vào trong tầm mắt là đai lưng màu đen vàng, chóp mũi quanh quẩn mùi Long Tiên Hương, tất cả đều tỏ rõ thân phận của người bên cạnh.
Nàng ngơ ngác chớp mắt, ký ức chậm rãi quay về.
Nàng nhớ là, một giây trước khi mất đi ý thức, hắn nhảy xuống vực sâu, cứu được nàng.
Nghĩ tới đây, Ngụy Niên bỗng nhiên ngẩng đầu.
Lúc này nàng mới phát hiện, giờ này khắc này nàng đang nằm trong lòng hắn, mà hắn ngồi tựa vào thân cây nhắm chặt hai mắt.
Tư thế này gần như giống hệt đêm qua khi họ ở giữa khu rừng.
Chỉ khác là khi đó xung quanh tràn đầy không khí kiều diễm mập mờ, mà bây giờ, hai người chồng chất vết thương, nguy cơ tứ phía.
Khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở kia, khi nhắm mắt lại không còn vẻ ngông cuồng tùy ý, làn da tái nhợt khiến hắn trông có phần yếu ớt, nhưng lại mang một nét đẹp mong manh đầy bi thương. Tim Ngụy Niên bất chợt trầm xuống, nàng run rẩy vươn tay, tìm kiếm hơi thở của hắn.
"Cô còn chưa chết!"
Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, giọng điệu còn nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng lúc này đây, Ngụy Niên không hề sợ hãi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041069/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.