Gần xế chiều ngày thứ hai Phong Thập Bát mới về tới viện Hạnh Hòa, mặt mũi bầm dập, đi đường còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng ấy uể oải chắp tay với Ngụy Niên: "Cô nương, ta về rồi."
Ngụy Niên vội vàng ra hiệu cho Đông Tẫn đỡ nàng ấy: "Sao lại thế này?"
Phong Thập Bát khẽ thở dài, được Đông Tẫn đỡ ngồi xuống, mới vừa buồn vừa sợ vươn một ngón tay: "Một trăm vòng."
Ngụy Niên: "Cái gì?"
"Vốn dĩ buổi trưa ta đã có thể về rồi, nhưng sau đó lại đánh một trận, đấy, vất vả lắm mới chịu phạt xong, lại chọc giận điện hạ, lần này thì không được bỏ qua dễ dàng nữa rồi, hơn một trăm người, chạy quanh thao trường một trăm vòng, ta sắp hẹo rồi." Phong Thập Bát nằm nhoài ra ghế nhìn về phía Ngụy Niên, vô cùng đáng thương nói: "Cô nương ơi, có gì ăn không, ta vừa đói vừa mệt vừa buồn ngủ, sắp xỉu rồi."
Ngụy Niên bị dáng vẻ của nàng ấy chọc cười, kêu Nguyệt Lan đi phòng bếp bảo hạ nhân đưa thức ăn đến, lại thuận miệng hỏi: "Sao lại đánh nhau?"
Nhắc tới chuyện này Phong Thập Bát lập tức hào hứng, hơi ngồi dậy, nói: "Chuyện chép sách vốn chỉ có Phong Thập Cửu bị bắt, mười bảy người khác đều là bị Tống đại nhân bắt được, bọn họ giận mà không dám nói gì, vẫn là Phong Thập Cửu quyết đoán, tố cáo ngay trước mặt điện hạ, nói thị vệ c*̃ng tham dự."
Ngụy Niên nghe vậy thì sửng sốt, phía sau chuyện này còn có uẩn khúc như vậy? "Thế là, thị vệ và Phong Thập Cửu kết thù, chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041048/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.