Ngụy Niên không nhớ rõ ngày hôm đó nàng đã kéo cung bao nhiêu lần, đến lúc sau cánh tay của nàng đã chết lặng, nhưng Thái tử vẫn không có ý định dừng lại, ngẫu nhiên còn sẽ giảng cho nàng nghe một hai điểm cần chú ý khi kéo cung.
Nàng biết là hắn đang dạy nàng, bèn chịu đựng đau nhức tập trung nhớ kỹ.
Trong một khoảnh khắc nào đó Thái tử cầm tay nàng kéo cung, trong đầu nàng khó tránh khỏi hiện lên bóng dáng của một người.
Từ khi nàng vẫn còn ngây thơ, hắn ta đã ở bên cạnh nàng, dạy nàng đi đường, chọc nàng vui vẻ. Lớn hơn chút nữa, hắn ta dạy nàng viết chữ đọc sách, tập cầm kỳ thư họa, không có lúc nào là không phải tay nắm tay dạy giống như vậy.
Nhưng đến cuối cùng nàng mới biết, người này diễn một trò giỏi vô cùng.
Đã từng tin cậy bao nhiêu, bây giờ Ngụy Niên lại hận hắn ta bấy nhiêu.
Mũi tên nàng bắn chậm rãi mang theo sát khí.
Dường như Chử Yến cảm giác được cái gì, cụp mắt nhìn nàng một cái, vừa hay chạm vào cặp mắt nồng đậm hận ý kia.
Chử Yến lặng lẽ thu tầm mắt lại.
Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nàng, hắn đã thấy được sát khí và hận ý trên người nàng, mặc dù nàng cố ra vẻ dịu dàng đoan trang, nhưng sau khi tỳ nữ kia chết, vẻ sung sướng sâu trong mắt không có cách nào che giấu.
Cho nên từ đó trở đi hắn đã đoán được nàng và những người khác ở Ngụy gia không chỉ đơn giản là có lục đục, càng giống là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041034/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.