Trường Phúc sai người nâng thi thể của Xuân Lai đi rồi bước tới trước mặt Ngụy Niên, vươn tay đầy thương cảm: "Ngụy cô nương, đứng lên đi."
Đây đúng là một cô nương bất hạnh.
Trong vòng một ngày bị muội muội ruột tính kế, bị nha hoàn thân cận phản bội đã đủ đáng thương, lại còn gặp phải điện hạ của bọn họ, đúng là quá, quá, quá xui xẻo.
Ngụy Niên chậm rãi ngước mắt nhìn hắn ta.
Trường Phúc chợt hiểu ra, cười vô cùng thân thiện: "Trong biệt viện không có chó săn, vừa rồi điện hạ dọa Ngụy cô nương thôi, thi thể của Xuân Lai sẽ có người tìm chỗ chôn cất."
Ngụy Niên cụp mắt khẽ đáp lại một tiếng. Nàng không quan tâm thi thể Xuân Lai sẽ đi về đâu, chỉ cần biết nó sẽ được xử lý ổn thỏa là được, nếu như bị người tìm thấy nàng sẽ gặp phiền phức.
Ngụy Niên vịn vào cánh tay Trường Phúc chậm rãi đứng dậy, không biết là do quỳ lâu quá hay do sợ quá mà lúc vừa đứng dậy chân nàng lại không còn chút sức nào.
Trường Phúc đã đoán trước điều này, dùng lực đỡ nàng đứng vững, đợi nàng lấy lại chút bình tĩnh, Trường Phúc mới nói: "Ở đây chỉ có đồ cũ của cung nữ, Ngụy cô nương phải chịu ấm ức rồi."
Ngụy Niên khách khí gật đầu cảm ơn.
Đối với nàng chuyện này không tính là ấm ức mà là ban thưởng.
Y phục của cung nữ ở biệt viện của Thái tử, có thể tạm thời bảo vệ tính mạng của nàng.
Nhưng sau khi Ngụy Niên thay đồ xong đứng ở ngoài vườn hoa, nàng mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-to-vang/5041019/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.