Côn Tế.
Viết thư là một điều rất lãng mạn mà đúng không?
Anh đã từng mơ một giấc mơ, mơ thấy anh bị vứt bỏ ở một khu xưởng cũ.
Cố tìm kiếm lối ra và rồi cuối cùng đụng phải em, không nghĩ tới em sẽ nói cho anh biết lối ra ở đâu, nhưng khi anh muốn hỏi em có muốn cùng anh đi hay không đã bị tiếng sấm sét bên ngoài làm đánh thức.
Cũng đêm đó, trời mưa rất lớn, khi đứng trước thùng để ô, anh đã rất do dự không biết có nên lấy nó không nhưng đến cuối cùng vẫn là quyết định cầm lấy.
Hiện tại nhớ tới giấc mơ đó, anh mới nhận ra rằng,thì ra lúc ấy anh đã muốn mang em đi cùng.
Nói là chuộc tội, nhưng chúng ta đều biết tội này cũng không phải thuộc về chúng ta.
Ban đầu em chỉ vô cùng lạnh lùng, không biết từ lúc nào lại dần trở nên bạo lực.
Ném cốc nước ấm vào người, dùng gối đầu khiến cho anh không thể hô hấp, thậm chí là cái tát trời giáng, còn có nhiều chuyện bạo lực khác mà anh không thể nhớ nổi.
Rõ ràng là những điều anh không nên gánh chịu nhưng không biết vì cái gì anh lại kiên trì ở bên cạnh em?
Có lẽ là từ lúc chúng ta gặp nhau trong nhà xác, gương mặt em đầy nước mắt một mình ngồi trên nền đất lạnh lẽo,hình ảnh đó chẳng khác nào một vị thần sa đọa xuống trần gian.
Không thể hiểu được vì sao anh lại quỳ xuống, ở trước mắt có lẽ thứ anh nhìn thấy không phải là em, mà là một tâm hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-tich/1149617/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.