Côn Tế uống say, và khi cô nằm trên quầy bar ngẩng mặt lên cười ngây ngô với Hứa Hữu Ấm, Hứa Khuynh Tích biết cô đã say lắm rồi.
Nguyên Dạ hỗn độn, chủ nhân say ngã vào quầy bar, Hứa Khuynh Tích một trong số ít người vẫn còn tỉnh táo quyết định tối nay sẽ không dọn dẹp nó.
Hứa Hữu Ấm say khướt được Phong Tả ôm đi, lúc đến cửa, cô ấy đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người hét lên: "Hứa Khuynh Tích!"
Hứa Khuynh Tích vừa định đi tới quầy bar thì quay người nhìn về phía này.
Cô ấy mỉm cười nhìn anh và nói: "Anh phải luôn ở bên Côn Tế nhé!"
Yết hầu Hứa Khuynh Tích nhẹ lăn,anh không trả lời.
"Họ hứa đều phải đối xử tốt với Côn Tế nhé..." Hứa Hữu Ấm ngây ngốc mà thấp giọng nỉ nondựa vào người Phong Tả, cô cùng anh nhanh chóng bước ra ngoài.
Hứa Hữu Ấm cũng họ Hứa, không lại nghĩ thêm điều gì khác, anh tiếp tục đi đến quầy bar nhìn Côn Tế.
Tất cả những người khách đã đi hết, Nguyên Dạ rộng lớn nay chỉ còn hai người, mà người kia đã uống say gục trên quầy bar.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu, Hứa Khuynh Tích nặng nề hít sâu một hơi sau đó nhìn người nào đó đã say mèm,bất lực ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn cô, cảm thấy có chút khó giải quyết.
Côn Tế nghe tiếng, cô ngước đôi mắt ngả say lên chớp chớp, ý thức được người tới là ai,cô ngơ ngác lẩm bẩm: "Anh đã đến rồi sao?"
"Ừ, tới rồi." Hứa Khuynh Tích nửa quỳ nhìn cô.
Ánh mắt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-tich/1149611/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.