Lăng Vân đứng trước cổng của căn biệt thự sang trọng nhà họ Trịnh, cô ngửa cổ nhìn lên trên một lát rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số. Người ở đầu dây bên kia bắt máy, giọng có chút hờ hững:
''Có chuyện gì?''. Giọng nói đó khiến trái tim cô thắt lại, cảm giác đau đớn vô cùng. Lăng Vân cố gắng bình tĩnh, kìm chặt nước mắt đang trực trào tuôn để nói một câu:
'' Trịnh Phong, chúng ta kết thúc đi''
''Lăng Vân em muốn bao nhiêu tiền?''
Anh hỏi cô, vẫn bằng chất giọng đó. Cô cắn chặt môi, giữ cho mình không thốt ra những lời lẽ đau khổ khiến anh thương hại thêm nữa.
''Tôi sẽ không đụng vào một xu nào của anh, thời gian qua tôi đã chịu đủ rồi. Chúng ta chia tay, đường ai nấy đi đi"
"Không có anh, liệu em có sống được?''
"Đó là việc của tôi, đồ của anh tôi đã đem đến trả rồi, phiền anh tự xuống lấy. Từ bây giờ tôi sẽ không xuất hiện truớc mặt anh nữa và anh cũng vậy, đừng bao giờ tìm tôi nữa. Chúng ta kết thúc tại đây". Cô cúp máy, không khống chế được mình nữa mà ngồi sụp xuống khóc nức nở. Lăng Vân cảm thấy việc ngu xuẩn nhất mà mình từng làm chính là đem lòng yêu anh.
Trong phòng an ninh, Trịnh Phong ngồi thân ảnh nhỏ nhắn cùng bờ vai yếu ớt đang run lên từng hồi kia. Bàn tay gầy guộc thon dài chạm vào màn hình máy tính:
''Xin lỗi em, Vân Vân''
5 năm sau
"Dương Quân, cậu có thể đem bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-thi-hay-quen-di/2665043/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.