*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Pinkie
Ngay lúc Hạ Thiên cảm thấy quả thực không còn gì luyến tiếc để sống nữa, thì bỗng nhiên có tiếng ùng ục không lớn không nhỏ vang lên, truyền vào tai hai người vô cùng rõ ràng.
Ngòi bút trên tay Lục Hạo Hiên dừng lại, mắt quét khắp nơi, giống như đang tìm kiếm nơi phát ra âm thanh đó.
Nghiêng đầu một cái, cậu nhìn thấy Hạ Thiên đang ngượng ngùng ôm bụng, xấu hổ cười cười với cậu.
Lúc này Lục Hạo Hiên mới nhớ tới, hôm nay lúc giờ nghỉ ăn tối, hình như không thấy Hạ Thiên ăn cơm.
Chẳng lẽ cậu ta nhịn đói cả đêm?
Khi còn đang nghĩ như vậy, thì phía đối diện lại phát ra tiếng “ùng ục”, phòng tự học đang vô cùng yên lặng, cho nên tiếng động lớn đến mức mọi người đều quay qua hỏi, “Hạ Thiên, có phải cậu không ăn tối đúng không?”
Hạ Thiên: “Ừ, buổi tối không ăn.”
“Sao vậy? Không mua được sao?”
“Không có tiền.”
“Tiền đâu?”
Hạ Thiên không nói gì, mà từ từ đưa tầm mắt xuống tạp chí tiếng Anh ở chính giữa bàn, sau đó ánh mắt như cố ý như vô tình liếc nhìn Lục Hạo Hiên ở bên cạnh.
Mấy hôm trước bố mẹ cô đi công tác, tối mai mới về, không khéo chính là, cô làm mất thẻ ăn, lười không chịu đi làm cái mới cho nên vẫn luôn mua cơm ở bên ngoài để ăn.
Hôm nay, cô đã dùng số tiền cơm còn lại cuối cùng để mua quyển tạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ma-cau-con-noi-khong-thich-to/924343/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.