Kỳ thật Dung Tự rất ít khi biểu lộ tâm ý một cách trắng trợn như vậy.
Cho nên Nghê Ca thỉnh thoảng sẽ rơi vào suy nghĩ. Những năm này bọn họ chia chia hợp hợp, cô từ một cô bé nhỏ nhát gan đến hiện tại một người trưởng thành biết thể hiện tính tình, không gây chuyện cũng không sợ chuyện gì nữa. Còn Dung Tự từ một bé trai khẩu thị tâm phi, trưởng thành lại trở thành một người đàn ông càng khẩu thị tâm phi hơn.
Quai hàm của cô không nhịn được lần nữa phồng lên.
Dung Tự buồn cười, ở trên đầu chọc tới:
"Lại khó chịu nháo cái gì? Dậy ăn một chút gì đi."
Nói xong, anh duỗi cánh tay dài, đem cô bế lên.
Cô gái nhỏ ở trên giường luôn một bộ dạng mềm nhũn, giống như một khối thạch, cơ thể mềm mại, cái tư thế gì cũng đều có thể bày ra được.
Dung Tự không nhịn được, lại ở trên mặt cô hôn một chút.
Hôn lại hôn, hôn đến khóe môi.
Lại không chịu khống chế mà tiếp tục hôn xuống phía dưới.
"...." Nghê Ca nhẫn nhịn.
Tay của anh mang theo hơi ấm, tiến vào trong áo ngủ, thuần thục nắm lấy.
Sau đó nắm chặt ở đỉnh, bóp nhẹ một chút.
"...."
Nghê Ca không thể nhịn được nửa, sụp đổ nắm cổ áo, mặt đỏ bừng nhỏ giọng hét lên:
"Anh có thôi hay không! Sắc ma!"
***
Bởi vì Dung Tự quá xúc động, chỗ nào cũng đều không thành thật, bắt được Nghê Ca liền muốn thừa cơ mà sờ soạng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141418/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.