Nghê Ca ghé vào trên mặt bàn, hai mắt cong lại thành vầng trăng non, cười đến không kiềm chế được.
Mắt Dung Tự mang theo ý cười, nâng thẳng người lên, thản nhiên đến bên cạnh cô ngồi xuống, đặt xuống một chén mộc khang.
Chờ cô cười đủ, đem mặt sát lại gần: "Khen thưởng."
Nghê Ca vô cùng hiểu chuyện, ở trên gương mặt anh chạm nhẹ một cái.
Dung Tự vừa lòng thỏa ý, đem cái thìa thép nhỏ cho cô.
Mạnh Viện lúc này mới hiểu.
Sau đó cô ấy đắm chìm trong loại hành động này mà cô chưa từng thấy qua trước đây, vô cùng khiếp sợ, không thể tự thoát ra được.
Nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
"Trời, hai người cũng buồn nôn quá đi." Mạnh Viện chậc chậc chậc, "Hai cái bộ phim truyền hình."
Nghê Ca làm như không nghe thấy, vui vẻ mà cầm lấy muỗng nhỏ, ăn chén mộc khang.
Biểu cảm của Mạnh Viện ghét bỏ nhìn Nghê Ca, rồi lại nhìn Dung Tự.
Nhìn ba phút.
Sau đó cô quay lại, liếm liếm môi, lôi kéo Tưởng Trì, rất nghiêm túc nói: "Trì Trì, em cũng muốn chơi."
"...."
"Anh lui về sau đi. Hiện tại em sẽ bắt đầu biểu diễn. Đợi lát nữa lúc phối hợp với em, anh nhớ phải diễn phô trương một chút nha."
"....."
( Cute quá -_-)
***
Chạng vạng buổi tối Nghê Ca về nhà, nhận được bưu kiện của giảng viên.
Giảng viên sau khi xem hết luận văn, lập tức phản hồi đưa ra ý kiến, cũng bổ sung một danh sách mới.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141409/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.