SUV bình ổn chạy qua trạm gác.
Dung Tự lái xe, đưa Nghê Ca đến trước cửa nhà.
"Vậy, Dung Dung." Nghê Ca tháo dây an toàn, nhảy xuống xe, "Ngày mai chúng ta gặp lại."
Anh ở một bên khuôn mặt cô hôn xuống, "Ngày khác anh lại đến chào hỏi chú dì."
Nghê Ca nhảy xuống xe, xoay người vào cửa.
Mẹ Nghê đang nấu cơm. Nghe thấy tiếng cô đang kéo dép lê chạy vào, đầu cũng không ngẩng lên, cười hỏi: "Đã về?"
"Vâng." Nghê Ca rửa tay xong, lau đi qua, "Có phải cà chua còn chưa rửa không? Để con giúp mẹ."
Mẹ Nghê vỗ vỗ đầu cô.
Tiếng nước chảy ào ào. Trong phòng bếp yên lặng một lúc.
Mẹ Nghê suy tư một hồi, tốc độ thái thịt dần dần chậm lại: "Đúng rồi. Mẹ có một chuyện muốn hỏi con một chút."
"Vâng?"
"Sáng hôm nay, giảng viên của con nói không liên lạc được cho con, liền gọi điện thoại tới cho mẹ."
Mẹ Nghê là người liên lạc khẩn cấp của cô.
Nghê Ca không cảm thấy kỳ lạ: "Sau đó thế nào?"
"Giảng viên của con nói với mẹ. Trong danh sách trao đổi sinh viên trong khoa, người cuối cùng, cô ấy giữ lại cho con." Mẹ Nghê dừng lại, "Báo danh rất nhanh liền hết hạn. Cô ấy muốn mẹ hỏi lại con xác nhận một chút. Có phải con thật không có ý định đi hay không?"
Động tác Nghê Ca cũng chậm lại.
"Cô giáo trước đó xác thực đề cập với con." Cô cân nhắc nói, "Cô ấy muốn đề cử con xuất ngoại."
"Đi đâu?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141407/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.