Nghê Thanh đem Dung Tự kéo ra ngoài cửa, đánh một trận.
Dung Tự ở trong quân đội mấy năm, kỹ năng chiến đấu tăng lên tốc độ rất nhanh.
Nhưng mà đối mặt với Nghê Thanh....
Anh hoàn toàn không dám đánh trả.
"Không phải..." Dung Tự chỉ có thể một bên trốn, một bên liều mạng giải thích, "Thật sự không phải như anh tưởng tượng, anh Thanh hãy nghe em nói...Đừng đánh mặt, lát nữa sẽ bị Nghê Nghê trông thấy..."
Nghê Thanh túm cổ áo anh, hạ giọng: "Cho nên là thế nào?"
"Cô ấy bị bệnh, em giúp cô ấy lau cồn hạ nhiệt độ."
"Anh đã nhìn ra."
"...Vậy anh còn đánh em."
Nghê Thanh mặt không biểu cảm: "Anh không nhịn được."
"...."
"Nghê Nghê chưa từng mang người ngoài đến chung cư của anh." Nhìn cây cải thìa nhà mình bị heo ăn mất, Nghê Thanh siêu cấp khó chịu, "Hai người ở cùng nhau khi nào?"
"Là khoảng thời gian trước."
Lông mày Dung Tự bị đánh có chút xước da, nhưng cũng không lập tức đoái hoài tới kiểm tra.
Anh kể lại chuyện đã xảy ra, sống lưng thẳng tắp, trung thực lại nghiêm túc:
"Nghê Nghê đi Tây Bắc tìm em, cô ấy uống say, bọn em....liền, liền ở cùng nhau."
Nghê Thanh thân mình hơi ngừng lại: "Cô ấy đi tìm cậu?"
"Ừm."
"Khoảng thời gian trước?"
"Ừm."
"Khoảng thời gian trước, Tây Bắc có tuyết, đem đường đều phong lại." Nghê Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, "Cậu để cô ấy đi đến nơi lạnh như vậy, tìm cậu?"
"...."
Dung Tự hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141405/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.