Chạng vạng tối ngày hôm sau, hai người cùng nhau trở về Bắc Kinh.
Dung Tự lần thứ hai bị ngừng bay, quân đội tha thiết mời anh ở lại viện quân khu tĩnh dưỡng, lại bị anh cự tuyệt.
Nhưng mà anh cũng không dám về nhà.
Anh vô cùng đáng thương. Anh không có chỗ nào để ở.
Nhưng mà cũng may, Nghê Ca vô cùng nhiệt tình:
"Không sao. Em có thể thu nhận anh nha. Cùng đến chỗ của em ở đi."
Dung Tự vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc.
Sau đó cô...đem anh an trí ở....chung cư của Nghê Thanh.
Dung Tự: "...."
Anh thành khẩn đặt câu hỏi:
"Nghê Nghê, vạn nhất anh trai em đột nhiên trở về. Chúng ta làm sao bây giờ đây?"
"Không sao đâu. Mỗi lần anh ấy trở về, đều sẽ nói trước với em một tiếng." Nghê Ca trả lời đương nhiên, giúp anh đổi ga giường, "Mà trước kia em cũng không thường xuyên ở bên này. Chỉ cần không động đến đồ vật của anh ấy thì không sao. Anh ấy không nhỏ mọn như vậy đâu, sẽ không tức giận."
Dung Tự: "...."
Anh đưa tay sờ sờ hai bình trong vali hành lý. Trước khi về Bắc Kinh, Tống Hựu Xuyên đặc biệt kín đáo đưa cho anh, chai rượu lúa mạch.
Lời của người anh em họ Tống kia còn văng vẳng bên tai: "Nếu đã ở cùng nhau, vậy cậu bằng không hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, đem mọi chuyện đều hoàn thành. Tôi xem rượu này nhìn không tệ, cậu còn nhớ rõ hiệu quả lần trước đi?...Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141401/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.