Theo kế hoạch, ba ngày sau Nghê Ca sẽ lên đường đi Tây Bắc.
Trước đêm xuất phát, cô lên mạng tìm hiểu thêm một chút thông tin nơi này.
Đại mạc Tây Bắc cát vàng đầy trời, chiếu lên lại phá lệ đẹp mắt.
Nghê Ca rục rịch muốn động, ý đồ muốn nhét thêm vào chiếc vali một chiếc váy đỏ.
"Nghê Ca thân mến, nơi đó nhiệt độ thấp nhất chỉ có ba độ." Giảng viên bình tĩnh giúp cô cầm chiếc váy đem ra, "Tin cô một câu đi. Chỉ cần mang theo áo lông là đủ rồi."
"...."
Buổi sáng hôm xuất phát, Bắc Kinh liên tục mấy ngày mưa dầm, vẫn không có dấu hiệu nào tạnh.
Nghê Ca trở lại công ty để chuyển giao công việc, Đào Nhược Nhĩ giúp cô làm tốt mọi thủ tục. Cuối cùng, đưa cho cô một túi giấy màu nâu đựng các loại sách cần dịch: "Thời gian ba tuần, làm sao có thể dịch xong được?"
Nghê Ca không mở cái túi ra, để ở trong tay mà nhéo nhéo, không dày.
Cô mặt mày cong cong, cười nói: "Có thể."
Đào Nhược Nhĩ cũng theo cô cười rộ lên:
"Cố lên nha em gái nhỏ."
Nghê Ca nói lời tạm biệt với đàn chị, đi thang máy xuống lầu.
Trong thang máy người vẫn rất nhiều. Nhưng hôm nay tâm tình cô vui sướng, không có chút cảm giác tí ti nào là chật chội.
Cô không nghĩ tới chính là, trên đường xuống đi ngang qua Trực tiếp JC, không ngờ lại gặp phải Chu Tiến.
"Nghê Ca." Anh ta hiển nhiên cũng rất kinh hỉ, từ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141394/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.