Nghê Ca trầm mặc ba giây.
Lật người một cái, chớp mắt liền từ cảnh trong mơ ngã về hiện thực.
Đôi mắt mở ra nhìn chằm chằm trần nhà ký túc xá.
Một giờ chiều, trong ký túc xá trừ cô ra chỉ có một người bạn cùng phòng đang lặng không tiếng động xem phim. Điều hòa ô ô phun khí lạnh ra ngoài. Cách một tầng cửa kính. Ngoài cửa sổ nắng gắt như lửa.
"Nghê Ca?" Chu Tiến thấy cô nửa ngày không nói gì, cho rằng cô lại ngủ tiếp, thấp giọng hỏi "Em đã tỉnh chưa?"
"À..." Nghê Ca lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói "Đã tỉnh"
Cô hoàn toàn không ý thức được. Hiện tại giọng nói của cô như một con mèo, miễn cưỡng, mềm mại "Học trưởng vất vả rồi. Em sẽ xuống dưới. Bất quá khả năng làm phiền anh chờ thêm một chút....Thật xin lỗi. Em xác thực vừa mới tỉnh ngủ"
Chu Tiến ý cười bay lên "Không sao. Em cứ từ từ mà xuống"
Cúp điện thoại xong. Nghê Ca không lập tức xuống giường.
Cô nhìn chằm chằm chiếc màn phát ngốc một lát. Giống như mê muội đưa tay trái ra sờ tay phải.
Nóng.
Hai cánh tay đều nóng.
Cảm giác băng tuyết trong mơ lạnh băng, cô cùng chàng trai mười ngón tay đan cài vào nhau ấm áp. Đều như phát sinh ngày hôm qua.
Cô chậm lại một lúc.
Sau đó đứng lên, thay quần áo xuống giường.
"Tiểu Ca" Bạn cùng phòng Dương Ni ngồi ở phía dưới xem phim. Nghe thấy âm thanh liền kéo tai nghe xuống, ngẩng đầu "Cậu tỉnh rồi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141382/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.