Mặt Dung Tự gần trong gang tấc, đường nét dưới mắt nhẵn nhụi, lông mi tạo thành một bóng nhỏ. 
Nghê Ca sững sờ một lúc. Hậu tri hậu giác khí nóng từ cổ lan lên hai gò má. 
"Anh..." Cô gái cừu mặt đều nhanh chóng đỏ ửng, gian nan nghẹn ra một câu 
"Anh có thể lúc nào cũng không cần chọc em được không?" 
Dung Tự "....??" 
Ai chọc em, chọc em cái gì?? 
Anh đặc biệt muốn nói, anh là nghiêm túc. 
Nhưng cảm thấy nói xong câu kia, chính mình cũng thấy có điểm không ổn. Nơi này người đến người đi, cô một miệng toàn là anh trai còn chưa tính. Ban ngày ban mặt đút cho đối phương ăn, nghĩ như rhhế nào đều có chút phách lối. 
Anh lập tức liền suy sụp ".....Được rồi. Anh đùa em thôi" 
Nghê Ca không nói chuyện. 
Cô thuần túy cảm thấy không công bằng. Cô vô cùng để ý đến Dung Tự. Gần đây liên tục hoài nghi có lẽ nào cô không chỉ coi anh là anh trai. Nhưng mà anh lại như cẩu vật mỗi ngày ngoại trừ hù dọa cô thì cũng chỉ biết thêm mỗi trêu đùa cô. 
Cừu ngốc rầu rĩ không vui. Dung Tự có chút khẩn trương nhưng anh ngại nhất quan trọng là tôn nghiêm đàn ông, vẫn phải vất vả mà bưng giá đỡ làm bộ cao cao tại thượng: 
"Nghê Ca" 
"Vâng?" 
Lão đại xụ mặt: 
"Vừa rồi không phải nói ăn xong rồi đi sao?" 
Nguyên bản anh còn tưởng, có thế mặt dày mà ăn bánh trôi trong bát của cô. 
"Không được. Hôm nay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141374/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.