Dung Tự càng lúc càng tiến lại gần. Nghê Ca không ngừng lui về phía sau. 
Sau một lúc mới nghe thấy một tiếng cười nhẹ 
"Em làm sao lại dễ bị chọc như vậy?" 
Mẹ nó, đáng yêu chết mất! 
Nghê Ca hơi giật mình. Ý thức được anh lại chọc cô. Dùng tay đánh lên người anh 
"Anh có thấy phiền hay không?" 
Nổi giận cũng mềm mại như vậy... 
"Được rồi, được rồi" Mặc dù bị đánh nhưng nội tâm Dung Tự lại cực kỳ thoải mái. Mở ra cái túi tiền của cô mà bỏ chiếc điện thoại vào "Trả cho em" 
Nghê Ca tức giận đẩy anh ra. 
"Chậc chậc chậc" Mạnh Viện toàn bộ quá trình đều đứng xem, cực kỳ hâm mộ. 
"Mình cũng muốn có một người thanh mai trúc mã..." 
"Vậy đem anh ấy cho cậu đó" Nghê Ca vẫn đang đắm chìm trong hổ thẹn chưa thoát ra được, tức giận nói "Mình không cần" 
Dung Tự liền nói "Nghe cái ý tứ này chẳng lẽ trước kia em có muốn anh?" 
Sau đó anh rõ ràng thấy bên tai Nghê Ca lại đỏ. 
Nhưng mà.... 
"Em bị cảm sao?" 
"Không biết...Hình như là có một chút" Đối với vấn đề này Nghê Ca đơn thuần là để ý tới, cô trả lời đặc biệt ngoan ngoãn. 
"Nhưng mà không sao. Hôm nay em mặc rất nhiều áo" 
Nhưng mà cô càng ngoan thì anh lại càng lo lắng. 
"Nơi này có gió mạnh, nếu không hay là các em về trước..." 
Lời nói còn chưa dứt, một chiếc xe từ từ dừng ở trước mắt bọn họ. 
Ba 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141364/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.