Oanh ầm ầm — 
Trên hành lang một mảnh yên tĩnh. Gió mạnh mang theo hơi thở cuối mùa thu. Nước mưa liên tục đập trên cửa sổ. Đến kính cửa cũng có vẻ lung lay sắp đổ. 
Nghê Ca sửng sốt vài giây liền lấy lại tinh thần, cúi đầu cười. 
"Dung Tự" 
"...." 
"Anh trừ bỏ bắt nạt em còn có thể làm gì?" 
Giọng nói của cô vừa nhỏ vừa mềm mại. Trên khuôn mặt tươi cười, đem không khí ái muội vừa rồi đánh tan. 
Dung Tự trong lòng vừa có chút mất mát lại cảm thấy thở phào một hơi. 
"Bắt nạt?" Khóe miệng anh khẽ nhúc nhích, ngồi trở lại. 
"Mới trình độ như thế này đã gọi là bắt nạt?" 
Lúc nói chuyện đồng thời trong đầu anh không chịu không chế thoáng qua một số hình ảnh không hợp với trẻ em. 
Lắc lắc đầu nhanh chóng xua đi những hình ảnh đó. 
"Nghê Ca? Nghê Ca có đó hay không?" Bác sĩ thò đầu ra, gặp cô đang ngồi trên dãy ghế nhựa trên hành lang, vẫy tay nói "Đến đây lấy phim" 
"Em ngồi đi" Dung Tự chủ động đứng dậy "Để anh đi lấy" 
Nghê Ca nâng tay lên, tính đụng một chút vào ngón tay anh 
"Cảm ơn anh" 
Dung Tự vẻ mặt khinh thường "Hừ" 
Nhưng mà nơi bị cô chạm qua.... 
Đến khi anh về nhà vẫn còn có chút nóng lên. 
*** 
Mắt cá chân của Nghê Ca không có gì đáng ngại. Bác sĩ kê cho cô một chút thuốc uống và thuốc bôi bên ngoài. Nhắc nhở cô trở về thì chăm sóc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141361/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.