Nghê Ca hôn mê mất hai giây.
Cô thật lâu rồi không gần gũi tiếp xúc với anh. Lồng ngực chàng trai gần trong gang tấc. Cô có thể ngửi được trên người anh một mùi hương chanh nhẹ mà dễ ngửi. Giống như làn gió mát nhẹ nhàng thổi vào ngày nắng hè.
Nhiều năm như vậy anh đều không đổi qua sữa tắm...
"Thật xin lỗi" Đằng sau một chàng trai vội vã chạy đến. Một bên thở một bên đánh gãy suy nghĩ của cô "Vừa rồi tôi không cẩn thận nên bóng trượt khỏi tay"
Nói xong liền ra hiệu Dung Tự đưa bóng cho cậu ta.
Nhưng mà Dung Tự không nhúc nhích.
"Quy định của trường" Anh vẫn duy trì động tác như cũ, rũ mắt xem người có cái đầu với mái tóc dài đang ở trong vòng tay anh. Thanh âm không nhanh không chậm, lộ ra một loại hơi thở áp lực "Trong hành lang không được phép chơi bóng rổ"
"Chuyện này..." Chàng trai có chút chột dạ gãi gãi đầu "Tôi không có ở trong hành lang đánh"
"Đi cùng thầy phụ trách nói chuyện"
"Cậu –" Cậu ta lập tức nóng nảy. Nhào tới muốn cướp bóng rổ.
Nhưng mà Dung Tự một tay túm lại Nghê Ca. Một tay khác lắc cổ tay một cái. Bóng liền bay ra tạo thành một đường vòng cung tiến thẳng vào văn phòng.
Lực đạo khống chế đến vừa vặn. Bóng lăn một vòng trên sàn nhà lập tực dừng lại.
Nghê Ca nín thở. Không quá hai giây quả nhiên nghe thầy Tôn thét chói tai.
"Ai lại ở trên hành lang đánh bóng rổ? Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-khong-can-roi-khoi-anh/2141351/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.