Chương trước
Chương sau
Thẩm Đường gọi một phần bánh phô mai, tự khao cho mình đã làm việc chăm chỉ trong nhiều ngày liền.
Cô làm bộ làm tịch: “Chị Lỵ, em có thể ăn không? Lượng calo rất cao đó.”
“Em đừng có nói móc chị.” Chị Lỵ cũng ăn một miếng, quên hết calo đi. Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tất cả những người của phòng làm việc đều đã gầy đi rồi.
Cô ấy cũng vậy.
Tâm tư và sức lực đều cạn kiệt, nửa đêm nằm mơ cũng là cách đối phó Phàn Ngọc thế nào.
Giai đoạn bão táp này coi như đã lắng xuống, ai biết sẽ còn trở lại hay không.
“Đường Đường, tiếp theo có dự định gì không?” Chị Lỵ bắt đầu buông thả bản thân, pha hai cốc cà phê, vứt bỏ hoàn toàn vấn đề calo ra sau đầu.
Thẩm Đường ăn một miếng bánh phô mai nhỏ, trước mắt chồng chất mấy hình ảnh, Tưởng Thành Duật rửa trái cây cho cô, Tưởng Thành Duật đi mua bánh phô mai ở bên kia đường cho cô, Tưởng Thành Duật trong gian phòng hội nghị ở tầng mười tám của khách sạn Thường Thanh kia nói với cô, Đường Đường, hãy đến bên anh.
Tất cả hình ảnh đều là anh.
Mỗi một cảnh đều có hình bóng chồng lên nhau, sau đó từ từ tan đi.
Không thấy bóng dáng của anh đâu nữa, trước mặt là chị Lỵ đang nhìn cô, hỏi cô có dự định gì.
Thẩm Đường uống một cốc cà phê che giấu sự mất tập trung ban nãy: “Chị là quản lý, chị lại hỏi em có dự định gì ư?”
Đầu óc chị Lỵ mơ hồ, khoảng thời gian này đều là Thẩm Đường trấn giữ giết địch, cô ấy suýt chút nữa quên mất công việc của mình.
“Em điều chỉnh vài ngày, bộ phim ‘Tỉnh dậy từ giấc mơ’ của Triệu Trì Ý cuối tháng này sẽ khai máy.”
Gần đây Thẩm Đường không chú ý những tin giải trí khác, cô hỏi: “Nam chính và đạo diễn là ai vậy chị?”
Chị Lỵ: “Vẫn là Chu Minh Khiêm và Cố Hằng.”
Bộ phim ‘Đầu hạ năm ấy’ có lẽ không có cơ hội phát sóng, từ người sản xuất phim Trần Nam Kình đến vai phụ Phàn Nhất Thước, lần này bị phơi bày đến gần hết, một người ngoại tình trong hôn nhân, không thăm không hỏi cha già và con gái mình hai mươi năm nay, một người đánh bạn diễn tại phim trường.
Một trong những nhà sản xuất của bộ phim này là công ty Phàn Ngọc nắm giữ cổ phần.
Các nền tảng truyền hình vệ tinh và internet sẽ không mạo hiểm mua bộ phim này, vẫn chưa biết sẽ kéo dài đến năm nào.
Ý của Triệu Trì Ý là, xem như lấy ‘Tỉnh dậy từ giấc mơ’ bồi thường Chu Minh Khiêm và Cố Hằng.
Trong cuộc chiến dư luận lần này, không chỉ Chu Minh Khiêm ủng hộ cô, Cố Hằng cũng đã theo dõi Weibo của cô, bày tỏ thái độ rõ ràng.
Lúc gian nan mới biết chân tình.
Điện thoại trong tay chị Lỵ không ngừng rung lên, tiếng điện thoại của văn phòng vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Cô ấy không có thời gian nghe điện thoại, bảo trợ lý nghe giúp.
Không có ngoại lệ, đều là bàn chuyện hợp tác.
Mấy bộ phim chấm dứt hợp tác trước đây vì bị Tiêu Chân ngăn cản, hiện tại đều tìm đến cửa, thù lao còn tăng thêm một phần năm.
“Thật không biết xấu hổ.”
Trợ lý tiếp lời chị Lỵ: “Đối với bọn họ mà nói xấu hổ chính là hàng xa xỉ đắt tiền.”
“Đừng có nói nhiều.” Thẩm Đường chỉ chỉ nửa hộp bánh phô mai: “Phạt em ăn hai miếng.”
Trợ lý lắc đầu như trống bổ, cô ấy muốn đẹp đẹp đẹp, phải từ chối đồ ngọt.
Thẩm Đường đóng hộp lại, nói với chị Lỵ: “Từ bây giờ bắt đầu đừng nhận bất kỳ hoạt động kinh doanh và kịch bản nào nữa.”
Chị Lỵ: “Để bọn họ lắng xuống sao? Hay là đợi sau khi nước lên thì thuyền lên mình mới nhận” Với độ hot và chủ đề bàn tán về Thẩm Đường bây giờ, không lo lắng không có tài nguyên.
“Em muốn rời giới giải trí này, nửa năm nay hoàn thành hợp đồng trước đây.”
“Cái gì cơ?” Chị Lỵ trừng lớn hai mắt, thì ra cô nói rời giới giải trí này với Tiêu Đổng không phải là dỗ dành lừa Tiêu Đổng: “Em... sao em lại muốn rút lui rồi?”
Như sấm sét giữa trời quang, cô ấy không có cách nào chấp nhận.
Bọn họ đã vượt qua được thời gian khó khăn nhất, còn có cái gì tối tăm hơn mấy ngày trước chứ?
Nếu nói mấy ngày nay ầm ĩ đến dư luận không tốt lắm, nhất là bị người hâm mộ của một nhà Phàn Ngọc bọn họ bôi đen các kiểu, đợi qua khoảng thời gian này rồi, sẽ không ảnh hưởng quá lớn.
“Dù sao vốn dĩ em cũng đã giẫm lên tai tiếng mà trở nên nổi tiếng, nhiều thêm một chút không sao cả.”
“Với lòng báo thù của Phàn Ngọc, chỉ cần em ở trong giới giải trí này một ngày, hễ là người tiếp xúc với em đều phải gặp họa vô tội, đến lúc đó dư luận thật sự không thể khống chế nữa.”
Thẩm Đường lấy một tấm thẻ từ trong ví tiền ra: “Em rút lui còn có việc khác phải làm.”
Cô lắc lắc vai chị Lỵ: “Ngốc rồi sao?”
Chị Lỵ hiểu rõ tính cách của Thẩm Đường, việc đã quyết sẽ không quay đầu lại, bình thường bị cô làm tức giận muốn chết, lúc thật sự phải tách ra thì ngược lại rất khó chịu.
Thẩm Đường dặn dò chị Lỵ: “Căn hộ ở Thượng Hải kia tặng cho chị, có thời gian chúng ta đi sang tên. Bắc Kinh bên này em có một căn phòng thuê, Viên Viên nói nằm mơ cũng muốn có cái tổ nhỏ trong khu đất có sân thượng và phong cảnh đó, em đã liên lạc với chủ nhà, đợi anh ta về nước em sẽ mua nó, tặng cho Viên Viên làm quà tặng sinh nhật hai mươi sáu tuổi. Dùng tiền mặt trong tài khoản cá nhân của em trả tiền lương ba năm cho mỗi người trong nhóm mình, đi theo em mấy năm nay cũng không có cuộc sống tốt.”
Viên Viên là cô trợ lý.
“Em thế này là gì vậy? Em điên rồi sao?” Chị Lỵ kinh ngạc, cảm giác sau khi Thẩm Đường rời đi sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
“Mật khẩu chị biết rồi đó.” Thẩm Đường đặt thẻ ngân hàng lên bàn làm việc của chị Lỵ: “Không điên đâu, em không thiếu tiền, lúc ở London em nghèo đến mức chỉ có tiền thôi đó, em không biết quản lý tài sản, đã giao cho công ty của Tạ Quân Trình quản lý giúp, qua mấy năm nay đã đến mười hai chữ số rồi. Hiện tại em chỉ có một mình, cần nhiều tiền như vậy làm gì chứ.”
“Chị lấy tiền lương ba năm, không thể lấy phòng.” Chị Lỵ hổ thẹn: “Mấy năm nay mắng em không ít, lấy nhiều tiền lương như vậy cũng cảm thấy xấu hổ.”
Thẩm Đường cười: “Cuối cùng cũng đợi được ngày chị chịu thua kiểm điểm lại bản thân rồi, không tệ nha.”
“Em, cái người này không tim không phổi này, còn có thể cười được à.” Chị Lỵ xoay mặt đi, vành mắt đã ướt rồi.
Thẩm Đường không đùa nữa: “Em biết chị mắng em cũng là vì em không chịu tranh giành, tặng chị nhà là để cảm ơn mọi ngày chị đã chăm sóc em, mỗi lần em có xã giao, cho dù muộn thế nào chị đều ở bên ngoài phòng chờ đợi em, sợ em chị chuốc say. Đối với em, những buổi tối chị đợi em đó, còn quý giá hơn một căn nhà. Năm năm nay, thực ra chị đều nuông chiều em, ngoài miệng mắng em, xoay mặt lại bận rộn xử lý tai họa cho em. Có hai năm em không nhận được bộ phim nào, chị chưa từng nghĩ sẽ không dẫn dắt em nữa, chị nói vì ông nội tiếp tục kiên trì và kiên trì, sẽ không mãi đen đủi như vậy.”
Vành mắt chị Lỵ như mở công tắc, không ngăn được nước mắt mạnh mẽ rơi xuống.
“Thẩm Đường em nói em sến sẩm như vậy làm gì chứ!”
Cô ấy xoay người tìm khăn giấy, tầm mắt đã bị nước mắt làm cho nhạt nhòa, không nhìn rõ gì nữa, trợ lý lấy hộp giấy đưa cho cô ấy.
Trợ lý cũng khóc theo, cô ấy không nỡ xa Thẩm Đường, từ khi vừa tốt nghiệp đã làm trợ lý cho Thẩm Đường, năm năm, thời gian ở chung với Thẩm Đường còn nhiều hơn với người nhà.
“Chị Đường, hay là chị đưa em cùng rút lui đi, em đi Manhattan với chị, còn làm trợ lý cho chị, em không cần nhà có cảnh đẹp nữa đâu.”
Cô ấy lau nước mắt: “Nếu sau này gia đình lớn của chúng ta sẽ xa nhau rồi, em cảm thấy cuộc sống đều không thú vị nữa, còn có vệ sĩ, cũng phải tìm người chủ nữa ư?”
Thẩm Đường dựa vào mép bàn, mỉm cười nhìn trợ lý đang khóc: “Rốt cuộc em khóc vì chị rút lui, hay khóc vì vệ sĩ phải rời đi vậy.”
Trợ lý: “... Đương nhiên là vì không nỡ xa chị rồi.”
“Chị chỉ giữ lại anh ta ở bên cạnh, sau này vẫn cần anh ta bảo vệ chị.” Thẩm Đường với tay lấy kính râm từ trên bàn đeo lên: “Viên Viên, thật ra em không thể biết rõ người như anh ta đã trải qua chuyện gì trong quá khứ, anh ta mới không chịu cưới sinh, lạnh nhạt không có tình yêu, sống không có mục đích.”
Cô xoa xoa đầu của trợ lý: “Sống ở căn nhà có phong cảnh của em, tìm một anh trai để yêu đương, sống cuộc sống mà em thích.”
“Nếu như mọi người không nỡ rời xa gia đình lớn này, sẽ không làm mọi người thất nghiệp, Ôn Địch đã vượt qua tổn thương tình cảm, cô ấy đang dự định tìm một đội nhóm để quay trở về giới giải trí một lần nữa. Khả năng hút tiền của cô ấy mạnh hơn em, vốn dĩ mọi người cũng đã quen thuộc với cô ấy, tiết kiệm được thời gian hòa nhập hợp tác. Sau này còn phải làm phiền mọi người giúp em chăm sóc Ôn Địch nữa.”
Đột nhiên chị Lỵ nhớ tới câu nói của Thẩm Đường: ‘Cho dù em không thể tiếp tục ở trong giới giải trí này nữa, em cũng sẽ dùng tất cả át chủ bài của em, tặng cho tất cả mọi người một tương lai tươi sáng, sẽ không gây bất kỳ phiền phức nào cho mọi người.’
Cô còn nói: ‘Át chủ bài chính là bản thân em.’
Lúc đó cô ấy còn cảm thấy Thẩm Đường quá bồng bột.
“Em có hẹn rồi.” Thẩm Đường ra ngoài, hẹn gặp mặt với Ôn Địch.
Trước đây Ôn Địch đã đến thôn Hải Đường, nói sau này đủ tiền và có nhiều thời gian sẽ mua một căn nhà ở thôn Hải Đường, lúc không vui sẽ ở trên sân thượng ngắm biển lớn.
Ông nội để lại cho cô mấy tòa nhà, tòa để mở homestay kia cô đã tặng cho anh Thẩm, đó là anh Thẩm xứng đáng có được, mấy năm nay anh ấy chăm sóc ông nội còn nhiều hơn cô.
Tòa bên cạnh homestay tặng cho Ôn Địch.
Cô chỉ để lại cho mình mấy gian phòng mà cô đã sống cùng ông nội.
Mấy ngày nay Ôn Địch bận đến không thể thoát ra, cô ta dùng gậy ông đập lưng ông, dùng phương pháp của Phàn Ngọc đối phó với Phàn Ngọc, ngoài việc thuê người tấn công trên mạng, bản thân cô ta cũng đăng ký nick phụ để tham gia.
Không ngủ ngon, ban ngày cũng cảm thấy trời đất tối sầm.
“Cậu làm gì vậy, quầng thâm mắt to thế này?” Thẩm Đường nhìn chằm chằm mắt của Ôn Địch.
Hai tay Ôn Địch ôm má, ngáp một cái: “Viết kịch bản, nghĩ cốt truyện, hóng hơn chuyện của cậu, ngày đêm đảo ngược.”
Nhà ở thôn Hải Đường, Ôn Địch không cần: “Giữ lại phòng VIP ở homestay anh Thẩm mở cho mình ở, tòa nhà bên cạnh tiếp tục cho thuê, lúc đầu mình chỉ nói đùa với cậu, cậu tặng mình một năm mình cũng không biết đến ở mấy ngày, để đó lãng phí, cho người khác thuê làm ăn tốt biết bao.”
Cô mỉm cười: “Giữ lại đó đợi hai chúng ta già rồi đến dưỡng lão.”
Trước nay Thẩm Đường chưa từng nghĩ xa như vậy, không biết khi già rồi sẽ một thân một mình hay không.
“Căn hộ ở Thượng Hải đã tặng cho chị Lỵ, bây giờ căn hộ mình thuê đợi mua tặng cho Viên Viên, sau này có bọn họ giúp cậu, mình cũng yên tâm.”
Ôn Địch biểu cảm cậu điên rồi: “Vì mình, cậu tặng hai căn phòng ra ngoài rồi ư?”
“Một phần nguyên nhân là cảm ơn bọn họ đã chăm sóc mình năm năm nay.” Một phần nguyên nhân khác chính là hy vọng bọn họ có thể đối với Ôn Địch thật tốt.
“Sự hận thù của Phàn Ngọc đối với mình sẽ chuyển lên người cậu, đến lúc đó nhất định sẽ bôi đen cậu. Chị Lỵ biết phải đối phó Phàn Ngọc thế nào, những năm này đã rút ra kinh nghiệm.”
Hai căn phòng cũng không đủ cảm ơn Ôn Địch, Ôn Địch có thiên phú trong việc biên kịch, ông trời thưởng cơm ăn, cho dù là kịch bản cải biên hay là nguyên tác đều rất phổ biến.
Lúc đầu khi cô không nhận được phim, Ôn Địch hạ giá bán kịch bản, yêu cầu duy nhất trong hợp đồng chính là phải để cho cô diễn, vai phụ cũng được.
Sau này cô đã có độ nhận biết, tự mình có thể nhận được phim, kịch bản của Ôn Địch không có điều kiện thêm vào, giá cả của mỗi một kịch bản đều gần mười một mười hai chữ số.
“Mình mệt rồi, ngủ một lúc.” Thẩm Đường bò lên bàn.
Ôn Địch vừa mệt vừa buồn ngủ, cũng nằm bò xuống.
Không bao lâu, hai người ngủ thiếp đi trong phòng ngủ.
Ngoài cửa sổ, cảnh đêm của thành phố phản chiếu lên khuôn mặt hai người thông qua khung cửa sổ.
...
Trong nhà đã yên lặng gần hai tiếng, Trữ Tiêu Duyệt và Trữ Tiêu Khoát thỉnh thoảng nhìn nhau, ánh mắt trao đổi.
Đến cuối kỳ nghỉ hè, vốn dĩ bọn họ dự định tuần này trở về trường, không dám nghĩ đến chuyện lại đến nhà mình, biệt thự cũng hoàn toàn sụp đổ.
Ba ngồi trong phòng khách, máy tính để trước mặt, trên trang web là giao diện hòm thư. Nhìn có vẻ như đang xem hòm thư, nhưng mà con chuột đã sắp nửa tiếng không di chuyển.
Trữ Tiêu Duyệt đá anh trai một cái, lặng lẽ chỉ đầu ngón tay về phía ba mình.
Trữ Tiêu Khoát hiểu ý của em gái, anh ta uống nửa cốc nước đá thử lấy lại bình tĩnh.
“Ba ơi.”
Hai giây sau: “Hửm?”
Trữ Nhạc Lễ chậm rãi quay đầu: “Sao vậy con?”
Hai anh em song sinh ngồi lại đây, trong nháy mắt Trữ Tiêu Khoát đã có dáng vẻ người lớn, hai tay đan lại, biểu cảm nghiêm túc.
Trữ Tiêu Duyệt quỳ ngồi trên thảm, giống như lúc nhỏ, nằm lên đầu gối của ba, ngẩng mặt hai mắt kỳ vọng nhìn Trữ Nhạc Lễ.
“Ba ơi, chúng con muốn nói chuyện với ba, trò chuyện chút thôi.” Trữ Tiêu Khoát mở lời.
Trữ Nhạc Lễ buông chuột xuống, cười cười: “Định an ủi ba sao?”
“Không phải.” Trữ Tiêu Khoát nói thế này: “Con cảm thấy ba không cần chúng con an ủi, là tụi con muốn biết suy nghĩ của ba, hoặc là nói, cho dù ba quyết định như thế nào, con và em gái đều ủng hộ ba.”
Đây là điểm quan trọng nhất của cuộc trò chuyện.
Anh ta hít sâu một hơi: “Suy nghĩ của ba chính là, nếu như ba không thể chấp nhận sự thật mẹ che giấu trước khi kết hôn mẹ đã từng kết hôn sinh con, vậy ba hãy ly hôn sớm chút, đối với mẹ mà nói cũng là một loại giải thoát, ba đừng cảm thấy làm như vậy không có phong độ, con và em hoàn toàn có thể hiểu mà.”
Trữ Tiêu Duyệt cũng phối hợp: “Con và anh trai cũng hai mươi tuổi rồi, sau này cũng phải có cuộc sống của mình nhanh thôi, không cần miễn cưỡng vì chúng con. Cho dù sau này ba và mẹ có sống cùng nhau hay không, đều không ảnh hưởng đến tình yêu thương chúng con dành cho hai người.”
Trữ Tiêu Khoát tiếp tục những lời chưa nói xong lúc nãy: “Nếu như ba vẫn yêu mẹ, vậy thì hãy buông xuống chuyện này, không cần do dự như bây giờ, sau này lại cãi nhau với mẹ, đối với mẹ con mà nói cũng là dày vò, ba nói xem đúng không ba? Chuyện này bà ấy không đúng, nhưng con tin hai mươi năm nay mẹ sống còn đau khổ dằn vặt hơn chúng ta nghĩ.”
Trữ Nhạc Lễ nhìn hai đứa con, chỉ qua một đêm, những lời đồn đại đã khiến bọn chúng trưởng thành.
“Lúc nãy ba đang nghĩ, phải nên an ủi các con như thế nào.” Ông ta tự trách: “Xin lỗi các con, ở độ tuổi nhạy cảm này đã khiến các con bị chỉ trích.”
“Không sao cả không sao cả, thần tượng biến thành chị gái, thần kỳ hơn cả tiểu thuyết.”
Đêm khuya rồi, Trữ Nhạc lễ bảo hai con lên lầu ngủ trước.
Trữ Tiêu Duyệt ôm ba: “Ba ngủ ngon.”
Trữ Nhạc Lễ chọc chọc sống mũi con gái: “Ngủ ngon. Tomorrow is another day.”
Một giờ rưỡi sáng sớm, Trữ Nhạc Lễ hút thuốc trên sân thượng, có xe tiến vào trong sân, Tiêu Chân nhanh chóng trở về từ nước ngoài suốt đêm, ông ta dập tắt điếu thuốc trở về phòng.
Tiêu Chân sửa sang lại lớp trang điểm ở phòng vệ sinh dưới lầu rồi mới lên lầu đi tìm Trữ Nhạc Lễ, bà ta đứng ở cửa phòng ngủ, bước chân như bị ghim xuống, không có dũng khí tiến lên.
Hai người nhìn nhau từ phía xa.
Trữ Nhạc Lễ không biết đêm nay bà ta trở về, mấy ngày nay không gọi được điện thoại cho bà ta, ông ta biết được tình hình của bà ta thông qua vệ sĩ.
Tiêu Chân nắm khung cửa: “Tôi ngủ ở phòng khách dưới lầu, trở về vì sợ hai đứa nhỏ nghĩ không thông.” Vì quá dùng sức, khi móng tay của bà ta đâm vào khung cửa đã bị đứt.
“Xin lỗi.”
Trừ câu này ra, bà ta không biết nên nói gì.
Bà ta biết, ông ta sẽ không chủ động nhắc tới chuyện ly hôn.
“Tôi đã nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, cái gì tôi cũng không cần, tất cả tài sản đều thuộc về các con và ông, các con lớn như vậy rồi cũng không cần tranh giành quyền nuôi dưỡng gì, nếu như không có tranh chấp phân chia tài sản, ly hôn rất nhanh, ông chịu đựng thêm một chút.”
Trữ Nhạc Lễ đi từng bước qua đó, cách rất gần rồi nhìn rõ mắt bà ta đã sưng lên, mỹ phẩm nào cũng không che được, không biết mấy ngày nay đã khóc bao nhiêu lần.
“Vì một người đàn ông thay lòng trong hôn nhân, bà hận nhiều năm như vậy, báo thù nhiều năm như vậy, có mệt không? Tôi và hai còn đều không thể khiến bà bỏ qua quá khứ ư.”
Tiêu Chân không dám nhìn ông ta, nhìn chằm chằm móng tay đã gãy một nửa của mình.
“Xin lỗi, khiến ông bị người khác mang ra làm trò cười rồi.”
Thật không dễ dàng bà ta mới giang tay, ôm ông ta một cái: “Xin lỗi.”
Tiêu Chân cũng hỏi bản thân mình có mệt không, mệt chứ, thù hận quá mệt mỏi.
Nhưng không thể không hận, bà ta vẫn chưa thoát khỏi đau khổ, ông ta lại nhanh chóng kết hôn sinh con với Phàn Ngọc như vậy, không có tình yêu công khai bà ta đã từng tưởng tượng, không có đám cưới long trọng.
Cái gì cũng không có, chỉ còn lại chứng nhận ly hôn đầy vết thương.
Mà Phàn Ngọc chỉ suy nghĩ dùng một vài thủ đoạn, đã có tất cả.
Phải làm thế nào trong lòng mới có thể cân bằng, bà ta không biết.
Năm hai mươi mốt tuổi bà ta đã có Đường Đường, cãi nhau với ba, bỏ bê việc học tập, đến cuối cùng không có gì cả, những hoang đường đó, bà ta mong đó là một giấc mơ biết bao.
Tiêu Chân không muốn bào chữa cho bản thân, những năm nay, việc duy nhất làm đúng chính là gả cho Trữ Nhạc Lễ, trong vực sâu vạn kiếp bất phục vẫn còn một tia sáng.
“Xin lỗi.” Bà ta xin lỗi lần nữa, buông ông ta ra.
Trước khi bà ta xoay người, lòng bàn tay Trữ Nhạc Lễ ấn lên lưng bà ta: “Đều đã qua rồi.” Ông ta nói: “Tôi sớm biết Thẩm Đường là con gái của bà rồi.”
“Ông biết từ khi nào vậy?” Tiêu Chân kinh ngạc.
“Năm năm trước, là do tình cờ.” Trữ Nhạc Lễ không muốn nhớ lại nhiều như vậy.
Khoảng thời gian đó đối với ông ta đau khổ không thể chịu đựng.
Ông ta vẫn luôn nghĩ rằng giữa Thẩm Đường và Trữ Nhiễm có mâu thuẫn, là bởi vì Tiêu Chân mà giận giữ chống lại Trữ Nhiễm.
Nếu không phải lần này thân thế của Thẩm Đường bại lộ, ông ta không biết Tiêu Chân ở lại trí giới giải trí nhiều năm như vậy, vì báo thù Trần Nam Kình, một giây bà ta cũng không buông tha quá khứ.
“Nếu như đã báo thù rồi, hãy bỏ xuống đi.”
Tiêu Chân nắm lấy cánh tay của ông ta: “Video Trữ Nhiễm đẩy Thẩm Đường kia là ông để người tung ra, hy sinh Trữ Nhiễm che chở cho tôi sao?”
Trữ Nhạc Lễ nhìn chằm chằm bà ta, không nói chuyện.
Cho dù tức giận, vẫn không đành lòng để bà ta bị những bạn bè trong giới giễu cợt sau lưng.
Con gái nói đúng, ông ta thấy sắc thì mờ mắt.
Ông ta áy náy với cháu gái, đang nghĩ phải bồi thường thế nào.
Ai biết được lúc đó video lại không có quá nhiều người lên tiếng phê phán Trữ Nhiễm, đều bận hóng chuyện khác.
Trữ Nhiễm nói, muốn hot lên chút cũng không hot được.
...
Một ngày mới, Bắc Kinh là ngày nắng đẹp.
Trần Nam Kình trở về nhà đi thẳng tới phòng thay đồ trong phòng ngủ, lấy vali ra sắp xếp quần áo.
Phàn Ngọc hoảng loạn, giả vờ bình tĩnh: “Ông muốn làm gì?”
“Đến lúc đó luật sư sẽ liên hệ với bà.” Trần Nam Kình chỉ mang mấy bộ quần áo thay đổi, còn một căn nhà khác bình thường rất ít khi ở, căn bản không có quần áo.
“Ông muốn ly hôn sao?” Sắc mặt Phàn Ngọc tái nhợt: “Đã là lúc này rồi, ông còn thật sự muốn ly hôn với tôi à? Ly hôn rồi Nhất Nặc phải làm sao?”
“Hai mươi hai tuổi rồi, cũng không phải trẻ con, đã đến tuổi yêu đương rồi.”
“Ông muốn hủy hoại con bé hoàn toàn sao?” Phàn Ngọc gửi gắm tất cả hy vọng xoay chuyện lên người con gái, giữa bà ta và Trần Nam Kình đã đi đến cuối đường, nhưng cho dù như vậy, bà ta vẫn không muốn buông tay.
“Bây giờ con bé đã trở thành đề tài bàn tán của người khác rồi, nếu như chúng ta còn ly hôn, con bé sẽ hoàn toàn trở thành trò cười, ông không thể nhịn một chút vì con gái sao?”
Trần Nam Kình không nói chuyện nữa, trong lòng đã quyết.
Phàn Ngọc không cãi nhau với ông ta, cuộc cãi vã những ngày nay đã làm tổn thương đến trái tim, bà ta rời khỏi phòng ngủ.
Không lâu sau, Trần Nhất Nặc tiến vào.
Trên mặt toàn là sự mệt mỏi sau một chặng đường dài: “Ba ơi.”
Trần Nam Kình “Ừm” một tiếng: “Ở trên máy bay con không ngủ ngon, đi ngủ một lúc đi.”
Trần Nhất Nặc kéo cánh tay của ba, không cho ông ta thu dọn quần áo: “Ba ơi, nếu ba rời khỏi cái nhà này rồi, con phải làm sao đây? Vì con, ba và mẹ bình tĩnh lại được không? Tình cảm vợ chồng hai mươi hai năm, thật sự phải chia xa vì xảy ra chuyện xấu sao?”
Trần Nam Kình nhìn con gái: “Không liên quan đến chuyện lần này, khi bà ấy phá hủy hộ chiếu của một nhà chúng ta, đã không còn khả năng nữa rồi.”
“Ba, hộ chiếu...”
Trần Nam Kình kêu con gái dừng lại: “Không cần nói nữa, trong lòng ba tự có tính toán, cho dù ba và mẹ con ly hôn, ba vẫn là ba của con.”
“Nhưng cái nhà này đã không còn hoàn chỉnh nữa.”
“Khi Đường Đường một tuổi đã không còn nhà nữa, không có cái gì là không thể vượt qua.” Trần Nam Kình vỗ mu bàn tay con gái: “Đừng khuyên nữa, ba không thể tiếp tục nữa rồi.”
Nước mắt Trần Nhất Nặc trượt xuống.
Trần Nam Kình không nhìn con gái nữa, kéo khóa va li, xách xuống lầu.
...
Mười một giờ trưa, Thẩm Đường vẫn chưa dậy.
Tối qua ngủ một giấc với Ôn Địch ở phòng ngủ, sau đó lại đi uống rượu.
Đắng cay hai mươi lăm năm, không vì uống say mà thật sự không còn cảm giác.
Chị Lỵ gửi tin nhắn cho cô, tối qua có bữa xã giao với ông chủ nhãn hàng thể thao A, thuận tiện hủy bỏ hợp đồng ban đầu, ký kết lại lần nữa.
Vì để cảm ơn sự hỗ trợ của nhãn hàng A lúc mấu chốt, hai năm tiếp theo cô đại diện phát ngôn miễn phí, sau khi rút lui thì không tham gia bất kỳ hoạt động làm ăn nào nữa, chỉ ủy quyền đại diện phát ngôn hình ảnh.
Còn có một tin nhắn điện thoại chưa đọc, một số điện thoại lạ: [Đường Đường, buổi tối có rảnh không? Ba muốn gặp mặt con.]
Thẩm Đường không trả lời, xóa bỏ.
Cô nằm trên gối, đột nhiên nhớ một người.
Sáu giờ tối, Thẩm Đường trang điểm đi dự tiệc như đã hẹn.
Bữa cơm được hẹn ở phòng VIP của khách sạn Thường Thanh, chỉ cách một bức tường với căn phòng lần trước ăn cơm Tưởng Thành Duật và cả Tạ Quân Trình.
Nhân viên phục vụ mở cửa lớn phòng ăn cho cô, trên bàn ăn to lớn không có một ai.
Bên cửa sổ, còn có một bàn ăn dài, ngồi ở đó là người đàn ông cô nhớ tới lúc buổi trưa.
Cửa phòng tự động đóng lại, tất cả âm thanh bị chặn bên ngoài cửa.
Tưởng Thành Duật ăn mặc trang trong, cũng thắt cà vạt lên.
Anh đứng dậy, đi đến bên cạnh giúp cô kéo ghế ăn.
Khoảng thời gian này lộn xộn, nhất thời cô không nhớ ra, lần trước thấy anh đã là khi nào.
Rất nhanh Thẩm Đường hồi phục trạng thái bình thường, cô mỉm cười: “Không phải nói ăn cơm với ông chủ nhãn hàng A sao?”
Tưởng Thành Duật trở về chỗ ngồi của mình: “Anh đã đầu tư vào nhãn hàng A, có lẽ phải hai tháng sau tất cả quy trình sẽ hoàn thành, có lẽ tháng mười một có thể công bố tin tức.”
Trên bàn có nước ấm Tưởng Thành Duật chuẩn bị cho cô, Thẩm Đường cầm lấy uống, trong lòng đã sớm chìm vào vũng lầy.
Anh đã trở thành cổ đông lớn của nhãn hàng A, mà cô là người đại diện phát ngôn, chuyện này có lẽ là mối liên hệ duy nhất của hai người sau này.
Tưởng Thành Duật gỡ khăn ăn cho cô, khi nhận khăn ăn từ trong tay anh, Thẩm Đường phát hiện đồng đồ của anh với chiếc cô đang đeo bây giờ là đồng hồ tình nhân.
Tưởng Thành Duật nhìn cô: “Vẫn là chưa thể không do dự mời em ăn một bữa cơm ở nơi công cộng.”
Thẩm Đường lắc đầu: “Như thế này rất tốt rồi, khá yên tĩnh.”
Cô cúi đầu chỉnh sửa khăn ăn, không nhìn anh.
Cậu hai nhà họ Tưởng ngoại trừ không ai bì nổi, nếu như chăm chú nhìn xem, lại có sức hút không ai chống đỡ được.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Tưởng Thành Duật vẫn đặt trên khuôn mặt cô: “Đợi qua một khoảng thời gian, nhiệt độ hạ xuống, chúng ta đến nhà hàng SZ, có lẽ em sẽ thích cảnh đêm ở đó, có mấy món ăn cũng là món em thích.”
Thẩm Đường ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Cảm ơn, ngày mai tôi sẽ bay đến Thượng Hải, phải xử lý chút chuyện riêng, cuối tháng tham gia tổ phim, tổ phim cũng ở Thượng Hải. Quay xong bộ phim này tôi sẽ rút lui ra nước ngoài, có lẽ sau này cũng không đến Bắc Kinh nữa.”
Sau đó, trong phòng riêng giống như đêm của núi tuyết, im lặng lạnh lùng vô cùng.
Sự yên lặng làm lạnh nước ấm trong cốc.
Tiếng gõ cửa và xe đồ ăn cắt đứt sự yên lặng vướng víu của hai người.
Đều là món ăn Thẩm Đường thích.
Tưởng Thành Duật nhấc đũa gắp thức ăn cho cô: “Bắc Kinh không có một chút gì xứng đáng để em lưu luyến sao?”
Đã từng có, lúc mới đầu cô không thích thành phố này, bởi vì gia đình Trần Nam Kình ở đây, ngay cả nhà cô cũng không thích mua ở đây.
Sau này có anh, cô cũng chờ mong đến Bắc Kinh hơn, chờ mong được gặp anh.
Thẩm Đường: “Bây giờ không còn nữa.”
Cô không nhìn Tưởng Thành Duật nữa, anh nhìn ánh mắt của cô, vào đêm bọn họ chia tay kia, anh hận không thể nhìn vào trong lòng cô.
Nhiều lần mong muốn hàn gắn theo đuổi cô, đối với người kiêu ngạo như anh mà nói, xác thật không dễ dàng.
Lời nói đã thẳng thắn như vậy, Tưởng Thành Duật vướng mắc: “Đường Đường, đánh liều hỏi em một câu hỏi.”
“Anh hỏi đi.” Thẩm Đường bắt đầu ăn.
Món ăn rất ngon, nhưng đầu lưỡi đã mất đi cảm giác yêu thích.
Tưởng Thành Duật: “Em giữ bí mật về học vấn, không ai biết sau khi em đến London đã học trường nào, là vì bảo vệ Ninh Dần Kỳ sao?”
Thẩm Đường hào phóng thừa nhận: “Ừm. Anh chưa từng gặp anh ấy, anh không biết anh ấy yên lặng bao nhiêu, không thích tiếp xúc với truyền thông, nếu như lộ ra, chắc chắn có thợ săn ảnh theo dõi anh ấy.”
Tưởng Thành Duật nói: “Anh từng gặp, trong buổi lễ khai máy dự án hợp tác của GR và tập đoàn Tiêu Ninh đã từng gặp. Anh ta còn hỏi Nghiêm Hạ Vũ, trong nước có phải có ngôi sao tên là Thẩm Đường hay không, nói là bạn cùng trường của anh ta.”
Thẩm Đường sửng sốt một lát, gật đầu.
Cô hỏi: “Còn chuyện khác muốn hỏi sao?”
“Hết rồi.” Tưởng Thành Duật cụng ly với cô: “Hy vọng rất nhiều năm sau này, anh vẫn còn may mắn vẫn ở trong trái tim em.”
Thẩm Đường uống cốc nước kia, nước cũng có thể khiến người ta say.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.