Một tuần sau, Thẩm Đường đã làm xong tất cả các công việc.
Nhóm người trợ lý buổi chiều về Bắc Kinh còn một mình cô thì quay về Thâm Quyến, có chuyến xe bus chạy xuyên suốt từ thành phố đến thôn các cô.
Quê cô là làng chài nhỏ rất đẹp, một năm gần đây bị khai phá thành nơi thu hút khách du lịch.
Nhà ông nội ở ven đường, trước cửa có thể nhìn ra ngoài biển.
Nhà ở nhiều lắm, một căn cho người trong thôn thuê mở tiệm cơm, căn khác thì cho hàng xóm mở làm homestay. Mấy năm nay nhà hàng xóm đối với cô và ông nội tương đối quan tâm nên cô miễn tiền thuê.
Ông nội khéo tay nên phòng ở trong nhà được ông trang trí với một phong cách rất riêng, trong sân đủ loại hoa hoa thảo thảo, là ngôi nhà có sức sống nhất trong thôn.
Thôn các cô tên là thôn Hải Đường vì trong thôn hai bên đường đều là hoa hải đường.
Lúc trước cô bị đưa đến nhà ông nội, chỉ mới có một tuổi, khi ông nội cho cô vào sổ hộ khẩu thì liền sửa là Thẩm Đường.
"Chị Đường Đường." Trợ lý đứng ngoài cửa, tay cầm vali muốn nói lại thôi.
Thẩm Đường đang buộc tóc, từ trong hồi ức quay về.
"Làm sao vậy?" Cô nhìn trợ lý trong gương.
Trong đầu trợ lý than thở, Quảng Châu rõ ràng là mùa hè nhưng cô ấy lại giống như đang ở phương Bắc lạnh lẽo nhất vậy, bất thình lình rùng mình một cái "Kịch bản《Đầu hạ năm ấy 》..... Em để trong túi chị."
Thẩm Đường không làm khó dễ trợ lý nhỏ, "Được."
Trợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ha-than/1654765/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.