Mộc Tiêu vuốt mái tóc dài mượt mà của Dĩ Đan:" Cha mẹ rất nhớ em!"
"Em biết!"
"Con gái?!"- Một giọng nói trầm ấm không kém phần bất ngờ vang lên trước mắt cô.
Dĩ Đan mở to đôi mắt, con ngươi đen tuyền đã xuất hiện thân ảnh người đàn ông tầm năm mươi lăm tuổi, cô bất giác thốt lên:"Cha!"
Cánh cửa phòng gần đó cũng được mở ra, một người phụ nữ trung niên bước đến:"Con gái, con về khi nào vậy?"
"Con chỉ vừa về thôi ạ!"
"Ngốc quá, sao không nói mẹ biết để mẹ ra sân bay đón con?". Diệp Tuyền khẽ vuốt tóc cô.
Lúc hai mẹ con còn đang tâm sự âu yếm thì cha Dĩ Đan lên tiếng:"Mộc Tiêu, con làm anh cái kiểu gì vậy hả, em gái con về nhà sao con không đi đón?"
Thấy mọi chuyện bỗng dưng cẳng thẳng hẳn, Dĩ Đan liền ra mặt giải thích.
"Anh ấy không biết con về, là con muốn tạo bất ngờ cho mọi người, cha đừng trách anh."
Dĩ Đan gượng cười cho qua, sau đó vội kéo tay hai người đi vào phòng để tâm sự mỏng một chút. Cô quên cả cái hình bóng sau lưng mình, cái khuôn mặt đáng sợ ấy đang đen xì ra, nắm chặt bao nhiêu uất ức mà thong dong đứng trơ trọi như cây sào ở đó.
ads
"Mình sai sao?"-Mộc Tiêu khẽ hừ một tiếng, trong lòng buồn bực liền quay người bỏ đi.
Bên ngoài Dĩ Đan là một sát thủ ngầm nguy hiểm nhưng ở nhà Dĩ Đan chính là đứa con gái bảo bối của cha mẹ, là đứa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu/2684746/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.