Cắt đuôi được những tên đàn ông quái dở chỉ biết nhìn ngắm phụ nữ kia, Dĩ Đan lướt qua đám đông, lẻn đi lên cầu thang.
Đến bật thang cuối cùng thì cô hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng của ba người kia, họ là ngựa hay gì mà đi nhanh vậy không biết?
Trước mặt Dĩ Đan là một lối đi, hai bên rải rác vài ba căn phòng, cô lần mò theo lối đi, được một lúc thì có bóng một người đàn ông áo đen lướt qua, cô nhanh chóng đi theo hướng đó.
Tính cảnh giác của cô bắt đầu tăng cao, cứ tiếp tục đi thẳng thì chợt cô nghe có tiếng động lạ. Dĩ Đan quay qua, thấy một cánh cửa phòng đang hé mở, cô đưa mắt nhìn qua khe trống.
Bộ dạng của An Trác Li lúc này, trước mắt cô là quỳ xuống, xung quanh còn vài người mặc áo đen bủa vây.
"Thật sự tôi không biết!"
Qua khe hở, Dĩ Đan chỉ thấy mỗi An Trác Li và vài bóng người đen mờ ảo, ngoài ra chẳng thấy ai khác nhưng An Trác Li lúc này như đang quỳ trước một ai đó ở đằng sau cánh cửa.
"Không biết?". Một chiếc giọng lạnh như không thể nào lạnh hơn, vừa trầm mặc vừa khô cằn:"Tôi ghét nhất là câu này!"
"Tôi chỉ đang giao dịch với bên họ để có thể lấy thứ tôi cần, thật sự những chuyện khác tôi không biết gì cả!".
Chỉ thấy người bên kia hừ một tiếng, cất giọng chuẩn một sát nhân:"Nếu muốn giấu chuyện này, được, tôi cho cậu cả đời không thể mở miệng!"
Nhanh chóng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu/2684730/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.