"Đô Thành, sao còn không ra tay?"
Âm thanh truyền đến từ tín hiệu của thiết bị gắn trên tai, tim hắn bỗng chậm một nhịp, hắn không nỡ ra tay với cô, lại càng không thể phản chủ.
Một bên là tình yêu, một bên là nhiệm vụ, dù ước cũng chẳng thay đổi được gì.Hắn lấy lại tinh thần nghiêm túc ngắm tâm chuẩn xác.
Đoàng...
Tiếng súng tỉa nổ rất to, dường như khuấy động cả không khí.
"Tịnh Nguyệt?"
Kỷ An giật thót tim, vội kéo Tịnh Nguyệt vào trong, lo lắng hỏi:
"Không sao chứ?"
"Ừm. Không sao!"
Tịnh Nguyệt ngẩn đầu về hướng tiếng súng nổ, dư quang len lỏi qua các tấm kính tòa nhà thầm nghĩ người đó là ai, sao lại có ý định tha cho mình? Rõ ràng lúc đó chỉ cần một viên đạn tùy hứng cũng có thể lấy cốc mạng của cô...
"Đô Thành, lí nào cậu lại bắn lệch?"
Giọng nói khàn khàn từ thiết bị truyền âm qua tai hắn nghe có vẻ khá tức giận.Đô Thành áp tay vào tai, đôi mắt nhắm nghiền, đày áp cảm xúc mà hắn thật sự cũng chẳng biết là cảm xúc gì xuống.
"Xin lỗi ông chủ, là tôi đã sơ xuất!"
Chỉ nghe bên kia gầm gừ vài tiếng...
"Nên nhớ, đây không phải là việc mà cậu có thể tùy hứng!"
Nói xong, tín hiệu của lão già đó cũng ngắt kết nối.
Đô Thành đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng của Tịnh Nguyệt; cả Tịnh Nguyệt cũng nhìn thấy bóng dáng hắn ở nơi xa, trong lòng chất chứa nhiều nghi vấn khó thành lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu/2684712/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.