Chương trước
Chương sau
Mồ hôi rơi xuống từng giọt trên trán của Tôn Tử Hàn, anh nhắm mắt thở hỗn hễn cố đấu tranh tư tưởng nhưng không thắng nổi chính mình nên không thể dừng lại được nữa.

Bàn tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ nắm chặt xuống ga giường, cô cau chặt tâm mi nhăn nhó mặt mày, giọng uất ức vang lên: “Dừng lại đi…đau quá…a…a…a…”.

Tôn Tử Hàn cúi người xuống hôn nhẹ lên cánh môi non mềm của Kỳ Liên Tuyết Vũ tay anh tiếp tục xoa nắn ngực cô làm tăng thêm sự kích thích, anh thì thầm vào tai của cô: “Ráng chịu đau một chút, lát nữa sẽ ổn thôi”.

Tôn Tử Hàn đan tay mình vào bàn tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi nhẹ nhàng động thân dưới, cô liền rên nhẹ: “Ưm…đừng mà”.

Bên dưới Tôn Tử Hàn không ngừng va chạm, anh gia tăng tốc độ, đẩy nhanh động tác, mạnh mẽ tiến vào, tay hai người vẫn đan chặt vào nhau không rời.

Kỳ Liên Tuyết Vũ từ đau đớn chuyển sang cảm giác buồn buồn lạ lẫm khó tả, cô thuận theo tự nhiên nâng mông khi anh đẩy về phía trước thì cô cũng xê dịch góc độ để cho anh có thể tiến vào bên trong cơ thể mình sâu hơn, cảm thụ mình được anh lấp đầy khiến cho cô cảm thấy vô cùng sung sướng.

Mỗi một lần Tôn Tử Hàn đều mạnh mẽ và cuồng dã cắm sâu vào trong cơ thể của Kỳ Liên Tuyết Vũ, cô có cảm giác mình sắp bị đánh bay, lại càng có cảm giác như được anh mang tới thiên đường, ý loạn tình mê, không còn biết trời trăng gì nữa.

Chân của Kỳ Liên Tuyết Vũ dùng sức kẹp chặt lấy hông của Tôn Tử Hàn, anh mạnh mẽ tiến vào trong cô, bọn họ giống như đang thi xem ai có thể chịu đựng lâu hơn, ai cũng không muốn bị thua cuộc.

Tôn Tử Hàn rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào, lần nào cũng chạm vào nơi sâu nhất, không biết bao nhiêu lần, cô cũng không thể nào đếm được.

“A...a…a…đừng…dừng lại đi mà” Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ rên rỉ.

Tôn Tử Hàn đem hết tất cả yêu thương cùng thù hận mà bản thân dành cho Hạ Tiểu Vũ từ trước đến nay đều phát tiết hết trên người của Kỳ Liên Tuyết Vũ mặc kệ cô có gào thét thế nào cũng không dừng lại.

Tuy là còn chút ý thức không muốn cùng ai đó trãi qua chuyện này nhưng mà Kỳ Liên Tuyết Vũ lại cảm giác ê ẩm và tê dại đồng thời xuất hiện trong cơ thể cô, khiến cô run rẩy, khiến cô cảm giác mình không còn chút sức lực nào.

Tôn Tử Hàn vẫn kịch liệt ra vào thân thể của Kỳ Liên Tuyết vũ, bên trong cơ thể của cô co rút một cách kịch liệt khiến anh phải thở gấp, cất giọng khàn khàn trậm đục: “Chặt quá rồi…nhưng rất tuyệt”.



Hai người cứ dây dưa thật lâu cho đến lúc chất lỏng hoan ái trào ra ngoài, cánh hoa sưng tấy bị Tôn Tử Hàn cọ sát tới mức nóng lên, cơ thể không chịu nổi dòng điện kích thích này khiến cô không ngừng co rút, siết chặt lấy anh.

Mồ hôi ướt đẫm trên lưng Tôn Tử Hàn, cũng ướt đẫm cả người của Kỳ Liên Tuyết Vũ, bởi vì cô đạt tới cao triều mà siết chặt tới mức anh không kịp khống chế, từng luồng nhiệt chảy xuống bụng dưới của Kỳ Liên Tuyết Vũ, tràn ra, rơi xuống.

Phối hợp với chất dịch của Kỳ Liên Tuyết Vũ, Tôn Tử Hàn tăng tốc càng nhanh, càng thêm mạnh bạo, từng đợt khoái cảm phủ chụp lên cô, cô đã sắp bị khoái cảm bao phủ, anh mạnh mẽ thúc vào mấy cái rồi cũng theo cô mà bắn ra.

“A... a... a...” Kỳ Liên Tuyết Vũ gào khàn giọng, siết chặt cánh tay Tôn Tử Hàn.

Không biết trãi qua bao nhiêu lần mây mưa cùng nhau Tôn Tử Hàn mới mệt lả người nằm gục trên cơ thể trần tụi của Kỳ Liên Tuyết Vũ, cả hai cùng thở dốc cảm giác bản thân không còn sức lực, cơ thể mềm nhũn.

Qua một lúc, Tôn Tử Hàn nằm xuống phần giường bên kia, tiếp đó anh ôm Kỳ Liên Tuyết Vũ vào trong ngực, gương mặt của cô gối vào cơ ngực bóng loáng của anh, cả hai chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Tôn Tử Hàn thức dậy cảm thấy đầu mình đau như búa bổ thân thể thì mệt mỏi, anh cảm giác được vai mình hơi đau nên nhìn thử thì thấy bị trầy mấy đường kiểu như dấu móng tay cào lên.

Tôn Tử Hàn nhíu mày thầm nghĩ trong đầu “Sao đột nhiên bắp tay và vai mình lại bị trầy như thế này chứ? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”.

Tôn Tử Hàn trở mình chống tay ngồi dậy thì đột nhiên anh khựng người lại khi thấy có một cô gái nào bên cạnh mình nên nhíu mày, anh càng bất ngờ hơn khi biết cô gái kia là Kỳ Liên Tuyết Vũ.

Nét mặt của Tôn Tử Hàn trở nên trầm tư đến cực độ, yết hầu anh lăn lộn hai cái thể hiện rõ sự lo lắng hoang mang, anh nhớ lại đêm qua Kỳ Liên Tuyết Vũ uống say bị mấy đứa con trai khoa khác trêu ghẹo nên đã bế cô đưa lên căn penthouses ở toà nhà 2.PM. Sau đó anh cảm thấy người khó chịu trong lúc mơ hồ còn nhìn thấy Hạ Tiểu Vũ rồi cưỡng ép cô làm mấy chuyện người lớn cùng mình nhưng rốt cuộc cô gái kia không phải Hạ Tiểu Vũ mà lại là Kỳ Liên Tuyết Vũ.

Khi nhớ lại hết những chuyện đã xảy ra đêm hôm qua nét mặt của Tôn Tử Hàn đăm chiêu hồi lâu, anh đưa mắt nhìn qua Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi thầm nghĩ “Dù mình không cố ý cũng không biết tại sao mình lại điên rồ làm mấy chuyện này nhưng mà nó cũng đã xảy ra rồi mình và Tuyết Vũ lại có hôn ước thôi thì xem như ý trời đi, mình nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy là được rồi”.

“Ưm…”.

Tôn Tử Hàn nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ cựa quậy người thức dậy thì vội vàng nhắm mắt lại giả vờ là mình vẫn còn đang ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.