Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn thấy quần áo của Lạc Vy Vy bị cởi sạch ra hết, cô vội vàng ngồi xuống đỡ Lạc Vy Vy ngồi dậy rồi cởi áo khoác ngoài của mình ra phủ lên cơ thể của cô. 
“Vy Vy, cậu không sao chứ?” Kỳ Liên Tuyết Vũ nhíu mày lo lắng lên tiếng hỏi. 
Lạc Vy Vy liền vùi mặt vào hõm vai của Kỳ Liên Tuyết  Vũ òa khóc lớn lên: “Tiểu Vũ, cuối cùng cậu cũng đến cứu mình rồi chỉ một chút nữa thôi là bọn chúng đã vấy bẩn tấm thân này của mình rồi hu hu hu, mình sợ quá”. 
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn thấy những dấu hôn trên cổ của Lạc Vy Vy thì đau lòng lên tiếng: “Xin lỗi là mình đến trễ”. 
Cái tên bị đá kia đứng dậy hóng hách lên tiếng: “Oh lại có thêm một người đẹp đến chúng vui với chúng ta tụi bây, vậy đi Lạc Vy Vy giao cho hai đứa bây còn cô bé xinh đẹp này thì để tao”. 
Lạc Vy Vy nghe thấy bọn chúng nói như vậy liền đẩy Kỳ Liên Tuyết Vũ ra rồi nói: “Cậu mau chạy đi Tiểu Vũ, bọn chúng là muốn hành hạ mình không liên quan đến cậu, đáng lý ra mình không nên gọi cậu đến chỗ nguy hiểm như thế này”. 
Kỳ Liên Tuyết Vũ không hề sợ hãi mà ngẩng đầu nhìn cả ba tên kia bằng ánh mắt sắc lạnh: “Đụng đến người của tao thì bọn mày tới số thật rồi đó”. 
Một tên mỉm cười lên tiếng chăm chọc Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Khẩu khí lớn chưa kìa, để xem tới lúc nằm dưới thân anh em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731721/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.