Tôn Tử Hàn vươn tay tới nâng cánh tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ lên rồi càu nhàu: “Em còn dám nói là không sao vết thương nhỏ, nếu không gắp mấy mảnh vỡ thủy tinh đó ra băng bó lại thì sẽ bị nhiễm trùng đó”.
“Đã ổn rồi không sao đâu mà”.
Tôn Tử Hàn tỏ vẻ hiếu kỳ: “Đau như thế mà em không khóc đúng là hay thật đó”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ rủ mắt đáp: “Thật ra từ nhỏ mỗi lúc em bị té trầy tay trầy chân đều là do tự em băng vết thương lại, mỗi lúc gặp chuyện gì cũng phải tự đối mặt hết, năm 14 tuổi đã ra nước ngoài sống một mình mỗi lúc bị bệnh đều là tự mình vượt qua nên quen rồi”.
“Sao lại như thế? Em là tam tiểu thư của Kỳ Liên gia giàu có hàng đầu Đông Đô một tiểu thư cành vàng lá ngọc sao lại chịu khổ như thế được hả?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ rủ mắt: “Lúc nhỏ ba mẹ đưa anh Thời Cung, chị Tuyết Dao và em đến công viên giải thích chơi nhưng hôm đó vòng quay ngựa gỗ em ngồi gặp sự cố khiến em bị thương nghiêm trọng nên ba vội vàng đưa em đến bệnh viện mà bỏ quên chị Tuyết Dao nên làm lạc mất chị ấy. Bao nhiêu năm nay ba mẹ vẫn luôn cãi nhau về chuyện đó và mẹ giận em đến tận bây giờ, có lẽ vì vậy mà từ nhỏ ở nhà không ai thích em hết”.
Tôn Tử Hàn cảm thấy xót xa anh vòng tay ôm lấy Kỳ Liên Tuyết Vũ vào lòng rồi lên tiếng an ủi dỗ dành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731717/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.