Hạ Tiểu Vũ ngồi ở một căn hộ tầm trung cùng Tống Minh rồi lên tiếng hỏi: “Anh đã nghe ngóng được ai là Địa Sát Vương chưa hả?”.
Tống Minh cau mày lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì hết, nghe đám thuộc hạ báo lại là tên đó luôn mang mặt nạ mỗi khi xuất hiện ở tổng quán nên không biết mặt”.
Hạ Tiểu Vũ đắn đo rồi lên tiếng: “Có khi nào Quán Chủ đưa Hoàng Kỳ Long lên làm Địa Sát Vương để sau này tiếp quản vị trí Quán Chủ luôn không?”.
Tống Minh khẽ lắc đầu: “Không có đâu, Hoàng Nhất Trung này là một con cáo già lâu năm ông ta bề ngoài xây dựng hình tượng thuộc giới thượng lưu có công ty sản xuất lụa hàng đầu Đông Đô một mặt là Quán Chủ một tổ chức tội phạm hoạt động xuyên quốc gia nhưng luôn che giấu. Ông ta chỉ có một người con trai duy nhất là Hoàng Kỳ Long nên ông ta không để cậu ấy dính líu đến thế giới ngầm đâu vì vậy từ nhỏ Hoàng Nhất Trung đã dậy dỗ cậu ta trở thành một thiếu gia có thân phận tốt là người kế nghiệp công ty lụa Hoàng Long rồi. Địa Sát Vương này e rằng là một thân tín khác kiểu như anh là con nuôi vậy đó”.
Hạ Tiểu Vũ nhíu mày: “Từ nhỏ quán chủ đã yêu thương anh như con ruột vậy tại sao không để anh kế thừa ông ấy mà phải giấu diếm một người khác chứ?”.
Tống Minh nhếch môi cười lạnh một cái: “Thật ra Quán Chủ luôn dè chừng anh bởi vì năng lực của anh giỏi hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731713/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.