Chương trước
Chương sau
Qua một ngày một đêm hôn mê bất tỉnh, tờ mờ sáng hôm sau Kỳ Liên Tuyết Vũ hé mắt thức dậy cả người ê ẩm như bị ai đó đánh một trận đến mềm xương nhũn cốt.

Trong mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ là khung cảnh xa lạ mang một màu trăng ảm đạm cô muốn chống tay ngồi dậy thì nhìn thấy trên tay mình cắm rất nhiều dây truyền dịch nên khựng người lại.

Vừa lúc đó Hoàng Kỳ Long từ bên ngoài đi vào đã bước đến ngăn cản Kỳ Liên Tuyết Vũ lại: “Em còn yếu lắm nên nằm nghỉ ngơi đi Tuyết Vũ à”.

Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ mệt mỏi không có tiêu cự cố gắng liếc sang nhìn Hoàng Kỳ Long: “Đây là đâu vậy hả? Sao em lại ở đây?”.

Hoàng Kỳ Long đỡ Kỳ Liên Tuyết Vũ nằm xuống rồi lên tiếng đáp: “Em bị tai nạn em có nhớ không?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền gật đầu rồi nhíu mày lên tiếng đáp: “Phải, em đi viếng mộ của ông nội thì gặp Kỳ Liên Tuyết Dao”.

Hoàng Kỳ Long ngồi xuống bên cạnh Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi nhíu mày: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì em nhớ không?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Đương nhiên là em nhớ rồi, chị ta bảo em hãy cút khỏi Đông Đô đừng quấy rầy chị ta và Tử Hàn nữa, chị ta chính miệng thừa nhận chuyện tự ngã xuống lầu xảy thai để vu khống hãm hại em. Những lời mà chị ta nói bị anh Tử Mặc vô tình nghe thấy, anh ấy đứng về phía em nói muốn đưa em đi tìm Tử Hàn nói rõ ràng mọi chuyện nhưng trên đường đi Tuyết Dao đã cố tình húc vào xe của anh Tử Mặc gây ra vụ tai nạn thảm khốc đó”.

Vẻ mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ liền hốt hoảng quay sang nắm lấy cánh tay của Hoàng Kỳ Long rồi lên tiếng hỏi: “Anh Tử Mặc sao rồi hả?”.

Hoàng Kỳ Long rủ mắt: “Nghe thông tin là vẫn đang phẫu thuật cơ hội sống sót khá thấp, nếu có thành công thì cũng trở thành người thực vật”.

Nước mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ vô thức rơi xuống: “Thật là oan nghiệt thay, anh Tử Mặc vì bảo vệ cho em mà gánh chịu hết mọi tổn thương nếu anh ấy không qua khỏi cả đời này em sẽ sống trong day dứt mất thôi hu hu hu”.

Hoàng Kỳ Long lên tiếng an ủi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Hy vọng là Tôn Tử Mặc ở hiền gặp lành có thể vượt qua đại nạn lần này, à còn chuyện em uống số lượng lớn thuốc phá thai suýt nguy hiểm tính mạng là sao hả?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ nghe nhắc đến thuốc phá thai cô liền nôn nóng lên tiếng hỏi: “Con em…con em sao rồi hả?”.



Hoàng Kỳ Long thở dài không biết nên nói thế nào nữa, anh sắp xếp từ ngữ trong đầu rồi lên tiếng đáp: “Đứa bé không giữ được rồi”.

Nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn trên mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ cô gào lên trong đau đớn: “Thật là tội nghiêp cho con của em mà…tất cả đều là lỗi của em không bảo vệ được con mình, em thật là vô dụng mà”.

Nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ đau đớn vật vả khi biết mình mất con anh có thể đoán được rằng không phải cô uống thuốc phá thai, anh choàng tay ôm nhẹ cô vào lòng mình rồi lên tiếng dỗ dành: “Em đừng quá bi quan, nói cho anh là ai gây ra chuyện này có phải là Kỳ Liên Tuyết Dao không hả?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ gật gật đầu: “Phải, là chị ta ép em uống thuốc phá thai…là Tôn Tử Hàn không muốn đứa trẻ này xuất hiện cản trở hạnh phúc của anh ta hu hu hu”.

Hoàng Kỳ Long để Kỳ Liên Tuyết Vũ tựa đầu vào lồng ngực của mình mà khóc: “Tuyết Vũ em cứ khóc cho đã đi rồi sau đó đứng dậy làm lại từ đầu, hai con người đó xây dựng hạnh phúc trên nỗi đau của người khác thì không xứng có được hạnh phúc, anh nhất định bắt họ phải trả một cái giá thật đắc để đòi lại công bằng cho em”.

Bên phía bệnh viên Tâm Đức, Tôn gia vẫn ngồi bên ngoài để chờ đợi kết quả phẫu thuật của Tôn Tử Mặc.

Sau 72 tiếng làm việc trong phòng phẫu thuật thì các bác sĩ cũng giành giật lại được mạng sống của Tôn Tử Mặc nhưng kết quả không mấy khả quan.

Viện trưởng của bệnh viên Tâm Đức là bạn của Tôn Chí đích thân túc trực và thực hiện ca phẫu thuật này bước ra khỏi phòng cấp cứu rồi lên tiếng nói với Tôn Chí: “Tính mạng của Tử Mặc tạm thời được giữ lại nhưng mà chuyện có hồi phục hay không thì vẫn còn là ẩn số”.

Ngô Dĩnh Phi nghe xong mà bủn rủn tay chân vừa khóc vừa hỏi: “Viện trưởng Lâm ông nói con tôi có hồi phục hay không là ý gì đây hả?”.

Viện trưởng Lâm liền đáp: “Tôi xin phép nói thẳng với gia đình luôn là Tử Mặc đã rơi vào hôn mê sâu rồi sẽ phải sống đời sống của người thực vật chuyện có tỉnh lại hay không thì phải chờ kỳ tích rồi”.

Ngô Dĩnh Phi nghe viện trưởng Lâm nói vậy thì liền ngất xỉu ngay tại chỗ luôn, con trai bà đang mạnh khỏe đột nhiên lại trở thành một người thực vật làm sao mà bà chấp nhận cho được chứ.

Tôn Tử Hàn vội đỡ lấy Ngô Dĩnh Phi: “Mẹ…mẹ ơi bình tĩnh lại một chút”.

Viện trưởng Lâm cho người đưa Ngô Dĩnh Phi lên phòng nằm nghỉ ngơi tiêm cho bà thuốc an thần để bà ngủ một chút bởi vì đã mấy ngày qua rồi bà không hề chợp mắt mà một mực ngồi trước cửa phòng cấp cứu chờ tin tức của Tôn Tử Mặc thôi.



Tôn Chí nói với viện trưởng Lâm: “Chỗ bạn bè thân tình tôi mong anh cố gắng hết sức cứu chữa cho Tử Mặc nhà tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc hết”.

Viện trưởng Lâm thở dài: “Tôn gia nhiều lần hỗ trợ bệnh viện Tâm Đức về máy móc thiết bị y tế tôi đương nhiên là sẽ hết lòng tận tâm cứu chữa chỉ có điều lần này đại thiếu gia bị tai nạn tổn thương quá nghiêm trọng chỉ có cầu trời cứu mà thôi, tôi mong là kỳ tích sẽ xảy ra với Tử Mặc nhà anh”.

Tôn Chí vẫn cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh trước mặt của viện trưởng Lâm nhưng khi viện trưởng Lâm đi rồi ông cũng nhất thời không kìm chế được mà ngã ngồi xuống đất với vẻ mặt mệt mỏi.

Tôn Tử Hàn vừa đưa mẹ về phòng nghỉ quay trở lại thì nhìn thấy Tôn Chí như thế nên rất là đau lòng vội chạy qua đỡ ba anh đứng dậy: “Ba à, ba không sao chứ?”.

Một người đàn ông cứng cỏi mạnh mẽ trước phong ba bão táp cuộc đời suốt mấy chục năm qua lần đầu tiên ngồi giữa chốn đông người qua lại mà rơi nước mắt: “Hết rồi con ơi…Tử Mặc nó…mất hết cả đời rồi còn gì”.

Tôn Tử Hàn đỡ Tôn Chí ngồi lên ghế rồi lên tiếng an ủi ông: “Ba à, ba đừng quá bi quan anh hai là người tốt con tin là sẽ có kỳ tích xuất hiện thôi, anh con sẽ sớm khỏe lại thôi mà”.

Khóe mắt Tôn Chí đỏ hoe lên: “Ngày hôm đó trước lúc ra ngoài nó còn nói cuối tuần này sẽ cùng ba đi câu cá nhưng rốt cuộc giờ nó nằm đó không nói không rằng…”.

“Chúng ta phải bình tĩnh thì mới lo cho anh hai được, để con đưa ba về nhà nghỉ ngơi một chút nha mấy hôm nay ba đã mệt rồi”.

Tôn Chí gật đầu mệt mỏi ra về cùng Tôn Tử Hàn bởi vì Tôn Tử Mặc hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt lại là phòng vô trùng nên tạm thời không cho người nhà vào thăm.

Hàn Trì nghe tin về vụ tai nạn cũng liền đi tới tìm Tôn Tử Hàn hỏi chuyện, bởi vì mấy ngày anh không có ngủ nên hốc mắt thâm quần nhìn rất tiều tụy.

Tôn Tử Hàn nhìn Hàn Trì bằng đôi mắt mệt mỏi: “Chuyện của công ty cậu tạm thời thay tôi xử lý nha, chuyện xảy ra đột ngột quá giờ cả ba mẹ tôi đều bị sốc tâm lý khó mà chấp nhận được nên tôi phải ở nhà chăm sóc họ một thời gian”.

Hàn Trì vỗ vai Tôn Tử Hàn một cái cho anh một ánh mắt trấn an: “Yên tâm đi giữa tôi và cậu mà còn câu nệ gì chứ, nếu có cần giúp gì thì cứ gọi điện cho tôi nha”.

“Được”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.