Kỳ Liên Thời Nhân lúc này mới lên tiếng nói với Mộ Dĩ Mai: “Trước tiên tôi muốn xin lỗi bà trước bởi vì tôi có một bí mật luôn che giấu bà suốt bao nhiêu năm qua, thật ra Tuyết Vũ mới là con gái ruột thân sinh của bà chứ không phải là Tuyết Linh đâu”.
Mộ Dĩ Mai kinh ngạc mở to mắt nhìn Kỳ Liên Thời Nhân rồi lắp bắp lên tiếng: “Ông…ông nói vậy là ý gì hả?”.
Kỳ Liên Thời Nhân thở dài: “Năm đó Tuyết Vũ và Tuyết Linh hạ sinh cùng thời điểm nhưng mà Tuyết Linh sinh non đến 20 này lại còn bị bệnh tim bẩm sinh nữa tôi sợ với điều kiện của Tú Cầm không nuôi nấng nổi con bé nên mới tráo đổi vị trí của Tuyết Linh và Tuyết Vũ với nhau, tôi đem Tuyết Linh về Kỳ Liên gia để bà chăm sóc nuôi dưỡng còn Tuyết Vũ thì bảo má Tô ra ngoài chăm lo cho con bé”.
Mộ Dĩ Mai dường như không chấp nhận sự thật khóe mắt bà đỏ hoe lên: “Ông đang nói cái gì vậy hả Kỳ Liên Thời Nhân? Sao ông có thể làm như thế với mẹ con tôi chứ?”.
Kỳ Liên Thời Nhân tỏ thái độ ăn năn hối hận: “Tôi đã nghĩ qua rồi, chỉ cần Tuyết Linh khỏe lại thì tôi sẽ đem Tuyết Vũ trờ về Kỳ Liên gia nói hết sự thật với bà nhưng ai có ngờ con bé kia vắng số đoản mệnh như thế”.
Mộ Dĩ Mai nghĩ lại lúc Kỳ Liên Thời Nhân đem Kỳ Liên Tuyết Vũ về Kỳ Liên gia thì chẳng hiểu sao bà lại vô cùng có cảm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-giu-em-mot-doi/2731595/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.