Chương trước
Chương sau
Kỳ Liên Tuyết Vũ quay sang nhìn Hoàng Kỳ Long rồi hỏi: “Sao anh nghĩ vậy? Năm đó gia đình em đã làm giám định AND xác nhận chị ấy có quan hệ huyết thống rồi nhưng mà thật kỳ lạ khi chị Thiên Vân lại cùng nhóm máu với em lại còn cò cả tộc hiệu trên vai trái nữa, chuyện này nhất định không phải là trùng hợp ngẫu nhiên đâu”.

Hoàng Kỳ Long tỏ vẻ áy náy với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Anh xin lỗi em trước Cindy, thật ra anh và chị gái em hiện tại vốn là người quen với nhau từ lâu rồi cô ấy tên là Hạ Tiểu Vũ, cô ấy chính là người đã bắn anh suýt mất mạng”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ quay sang nhìn Hoàng Kỳ Long rồi nhíu mày hỏi: “Anh quen biết chị ấy như thế nào có thể nói rõ hơn không?”.

“Từ nhỏ cô ấy được ba anh đã nhận nuôi cô ấy từ cô nhi viện, xuất thân của anh cũng có hai mặt sáng tối, một là thiếu gia của công ty dệt lụa Hoàng Long thân phận còn lại là Địa Sát Vương của tổ chức tội phạm Thiên Địa Quán, Hạ Tiểu Vũ từ nhỏ lớn lên ở Thiên Địa Quán được huấn luyện trở thành một tên trộm, anh biết cô ấy từ hồi cô ấy chỉ mới là cô bé năm sáu tuổi tuy là anh không rõ lắm về chuyện mà nhị tiểu thư Kỳ Liên gia bị lạc như thế nào nhưng anh có thể khẳng định ba anh đem Hạ Tiểu Vũ về trước khi chị em bị lạc, trên vai của Hạ Tiểu Vũ từ nhỏ không có hình xăm như của em”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ cau mày: “Từ nhỏ không có nhưng sau này lại có thì rất là đáng ngờ cô ta có thể thấy ở đâu đó rồi xăm giống như thế”.

Hoàng Kỳ Long nói thêm vào: “Rất có khả năng là cô ta và Tống Minh đã bắt tay nhau dàn dựng một thân phận giả mạo để được trở thành tiểu thư hào môn còn nhị tiểu thư thật sự của Kỳ Liên gia có khi lại là Thiên Vân cũng nên”.

Thương Thiên Vân liền lên tiếng đáp: “Không thể nào đâu, tôi làm sao có thể là nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia được chứ?”.

Hoàng Kỳ Long nhíu mày đáp: “Sao lại không thể chứ, cô cùng nhóm máu với Cindy trên vai cũng có tộc hiệu nếu như Hạ Tiểu Vũ thật sự là giả mạo thì cô rất có thể là tiểu thư thật của Kỳ Liên gia”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ cảm thấy vụ việc Tống Minh thảm sát võ đường của Thương gia không hề đơn giản nên lên tiếng: “Em nghĩ chúng ta nên tìm hiểu bí mật mà ba chị Thiên Vân nói trước khi mất biết đâu sẽ tìm ra chân tướng thật sự”.

Hoàng Kỳ Long cũng tỏ vẻ tán đồng: “Tôi thấy Tuyết Vũ nói phải đó Thiên Vân, chúng ta nên tìm hiểu bí mật mà ba cô nói biết đâu sẽ tìm ra được manh mối nào đó thì sao”.

Thương Thiên Vân gật đầu: “Được, tôi cũng muốn tìm ra đồ mà ba tôi nói để xem đó rốt cuộc là thứ gì mà tại sao võ đường lại bị thảm sát như thế, tôi muốn tên sát nhân đó phải đền tội cho những người vô tội ở võ đường Thương gia”.

Chờ lúc Thương Thiên Vân ổn định hơn, Qúy Trì Cung lái xe đưa Hoàng Kỳ Long, Kỳ Liên Tuyết Vũ và Thương Thiên Vân trở lại võ đường cũ của Thương gia, qua mấy năm không có người sống nơi đây trở nên hoang phế âm u, cỏ dại mọc đầy lối đi vào.

Thương Thiên Vân nhìn nơi mà mình lớn lên từ nhỏ trở nên hoang tàn như thế thì không khỏi đau lòng, hình ảnh cái đêm Thương gia bị thảm sát hiện lên trong đầu cô khiến cô càng căm ghét bản thân vì đã không làm được cái gì để cứu mọi người hết.



Thương Thiên Vân nhớ đến cái chết tức tưởi của Thương Thuyết đêm hôm đó, ông chỉ nói với cô một câu: “Ba xin lỗi, đồ chôn ở gốc cây ngô đồng sau nhà, cố gắng sống nha con gái”.

Cả ba di chuyển đến gốc cây ngô đồng to lớn sau võ đường, sau một hồi đào bới tìm kiếm thì phát hiện dưới gốc cây có chôn một chiếc hộp bằng gỗ nhìn khá cũ kỹ.

Thương Thiên Vân hồi hộp mở nắp chiếc hộp gỗ ra bên trong là những hình ảnh của cô lúc còn nhỏ, một con gấu bông đã cũ một sợi dây chuyền bằng vàng có mặt hình bông hoa như tộc hiệu trên vai của Kỳ Liên Tuyết Vũ, và một tờ báo cũ đã ngã sang màu vàng ố.

Lúc nhìn thấy hình ảnh của Kỳ Liên Tuyết Dao lúc còn nhỏ trong cái hộp hỗ Kỳ Liên Tuyết Vũ liền sững người lên tiếng hỏi: “Đây là hình của ai vậy hả chị Thiên Vân?”.

Thương Thiên Vân liền đáp: “Đây là hình của chị lúc nhỏ”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ lấy trong ví ra một tấm hình cô chụp cùng Kỳ Liên Tuyết Dao lúc nhỏ, trên tay của Kỳ Liên Tuyết Dao ôm con gấu bông, trên cổ có đeo sợi dây chuyền y như trong chiếc hộp gỗ đưa cho Thương Thiên Vân xem.

Thương Thiên Vân cũng hết sức ngạc nhiên lên tiếng hỏi: “Vì sao em lại có ảnh của chị lúc nhỏ vậy hả Tuyết Vũ?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ xúc động lên tiếng đáp: “Đây là ảnh chụp lúc còn nhỏ của em và chị Tuyết Dao đó”.

Thương Thiên Vân sững người không dám tin đây lại là sự thật, cô làm sao lại là nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia được chứ?

Giọng của Hoàng Kỳ Long vang lên: “Vậy hai người vốn là chị em rồi, Thiên Vân mới là Kỳ Liên Tuyết Dao bị thất lạc năm xưa còn Hạ Tiểu Vũ chỉ là kẻ giả mạo mà thôi”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng: “Phải đó, cùng nhóm máu, hình của chị Thiên Vân lúc nhỏ chính là chị gái của em, còn con gấu bông và cả sợi dây chuyền đều minh chứng cho thân phân của chị Thiên Vân chính là Kỳ Liên Tuyết Dao”.

Thương Thiên Vân nhìn trong chiếc hộp gỗ còn có một lá thư nên mở ra xem, cô nhìn thấy những con chữ thân quen của Thương Thuyết trên giấy.

[Gửi con gái, trước tiên ba muốn xin lỗi con vì đã ích kỷ giấu đi thân phận thật sự của con nhiều năm như thế nhưng mà ba có nỗi khổ riêng mong là con có thể hiểu và thông cảm cho ba. Năm đó, con gái ruột của ba tên là Thương Thiên Vân bị tai nạn qua đời lúc còn nhỏ khiến cho mẹ của con bé vì vậy mà đau buồn sinh bệnh rồi tâm lý không được bình thường. Hôm đó tâm trí bà ấy chạy đến công viên giải trí nói là đi tìm con gái của mình, công viên giải trí lúc đó xảy ra sự cố vòng quay ngựa gỗ lệch trục khiến cho nhiều đứa trẻ bị thương nên tình hình khá hỗn loạn. Có một cô bé chạy bộ theo một chiếc xe hơi đang lao đi với tốc độ cao rời đi, lúc cô bé đó băng qua đường đã bị xe đụng phải, lúc đó ba chợt nhớ đến đứa con gái bé nhỏ đã mất của mình nên lao ra cứu cô bé kia và người đó chính là con của hiện tại. Sau khi được đưa đến bệnh viện con đã bị va đập đầu lúc xe tông trúng nên không nhớ bản thân mình là ai vì thế ba đã đem con về nhà nuôi rồi nói với mẹ con rằng con gái bà ấy đã trở về rồi từ ngày hôm đó thì bệnh tình của mẹ con đã trở nên ổn định hơn hẳn. Mãi sau này ba mới vô tình biết được người bên Kỳ Liên gia đang tìm nhị tiểu thư bị thất lạc và cô bé đó chính là con nhưng mà ba đã ích kỷ không muốn mất đi con gái lần nữa nên đã giấu hết những bức ảnh lúc con còn nhỏ đi, giấu tất cả những bài báo tìm trẻ lạc về con, thậm chí là mang con đến nơi khác sinh sống để không ai nhận ra con nữa. Cái ngày mà ba đọc tin tức biết Kỳ Liên Tuyết Dao đã trở về Kỳ Liên rồi ba cảm thấy rất là phân vân, bởi vì con mới là nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia, con mới là Kỳ Liên Tuyết Dao ba không biết nên tiếp tục để con sống dưới thân phận là Thương Thiên Vân con gái của ba hay là nên nói ra toàn bộ sự thật trả con lại là nhị tiểu thư của Kỳ Liên gia danh giá nữa. Lại một lần nữa ba ích kỷ không nói ra sự thật, cho đến lúc bên Kỳ Liên gia xảy ra đủ chuyện do cô tiểu thư giả mạo đó gây ra ba vẫn dửng dưng như ngoài cuộc. Ba đúng là kẻ ích kỷ đáng trách hết thuốc chữa thật rồi, sau đó thì mẹ con mất, ba suy nghĩ rất nhiều lần này ba quyết định đến gặp cô tiểu thư giả đó để nói cho ra lẽ, phải trả lại thân phận cho con, con vốn là lá ngọc cành vàng của Kỳ Liên gia lại vì sự ích kỷ của ba mà chịu khổ ngần ấy năm rồi ba xin lỗi con. Dù sau này con có là Thương Thiên Vân hay là Kỳ Liên Tuyết Dao thì với ba con mãi mãi là con gái của ba. Xin lỗi con nhiều!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.