“…” Yến Mãn không nói gì, ánh mắt trở nên có chút u oán.
Rõ ràng vội vã đến, nhưng vì thân phận của mình, không dám mở miệng hỏi.
Vì thế cuối cùng chỉ có thể giữ một hơi trong lòng, đứng bên ta, cùng ta nhìn người đến người đi trên võ đài.
Cuối cùng, người thắng đã xuất hiện.
Là con trai út của một nhà võ tướng, ta cũng có chút ấn tượng với hắn.
Không ngờ, hắn thực sự đánh bại được nhiều cao thủ mà ta sắp đặt.
Quả nhiên là Giang Sơn sinh nhân tài.
Ta không nhịn được hài lòng gật đầu.
Ai ngờ Yến Mãn lại hiểu lầm.
“Công chúa, thực sự rất hài lòng với hắn?”
Ây da ây da, chó con ấm ức rồi.
“Cũng được.” Ta cố tỏ ra miễn cưỡng nói.
Rất tốt, càng ấm ức rồi.
Nhìn thấy người thắng chuẩn bị lên xin thưởng.
“Đến lượt ngươi rồi, Yến Mãn.” Ta chỉ vào người trên võ đài, quay đầu nói với Yến Mãn sắp bị ấm ức nhấn chìm.
“Phò mã của ta, phải đánh bại ngươi mới được.”
Nghe vậy, Yến Mãn đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóe miệng lập tức nhếch lên.
Nếu không phải hắn không có đuôi, đoán chừng lúc này đã vẫy rồi.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”
Ngày đó trên võ đài, Yến Mãn đánh đối phương rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-duoi/3625495/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.