Chương trước
Chương sau
Chết tiệt.

 

Nắm đ.ấ.m ta cứng lại rồi đấy.

 

Tên ngốc c.h.ế.t tiệt, ta thấy ngươi đúng là thiếu bị mắng mà!

 

“Ai thèm nói là chúng ta? Thật đúng là cho ngươi mặt mũi rồi à?”

 

“Ngươi là cái thá gì, mà ta phải tranh giành vì ngươi?”

 

“Ngươi là bao nhiêu cân lạng mà trong lòng không biết? Đừng có ở đây nâng giá heo cho ta!”

 

Ta tức giận mắng xong, đến lượt Tống Chinh ngẩn người.

 

“Tề Chức Yên, ngươi, ngươi sao lại mắng người… ngươi không phải là công chúa sao?”

 

Ninh Nguyên Thanh lập tức kéo tay áo hắn, “Không thấy nàng phát điên sao, chàng còn chọc nàng làm gì!”

 

Và ta bị phát ngôn của tên đàn ông thẳng này làm cho tức giận hơn.

 

“Công chúa thì sao? Ai quy định công chúa không được mắng người? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết, đừng bao giờ có định kiến với nữ nhii\!”

 

“Người đời ca ngợi hoa lan thanh tao nhã nhặn, khen ngợi mẫu đơn quốc sắc thiên hương, nhưng ta lại thích hoa dành dành nở thô kệch, thích hương thơm ngào ngạt của hoa quế, ngươi quản được sao?”

 

“Nếu Tống tiểu tướng quân mãi mãi chỉ vì ngoại hình và giới tính của ai đó, mà có định kiến với người đó, thì cái danh xưng tiểu tướng quân, ta thấy cũng không xứng đáng lắm đâu.”

 

Lời vừa dứt, ta không nhìn hai tên phế vật chỉ biết tình yêu là trên hết thêm một cái, quay đầu chờ Yến Mãn đến cứu ta.

 

Phía sau là sự im lặng kéo dài.

 

Cho đến khi Yến Mãn cầm kiếm xông vào, trong phòng củi yên tĩnh không gì sánh được.

 

“Công chúa?” Khi Yến Mãn xông vào, trên kiếm còn nhỏ m.á.u xuống.

 

“Ta ở đây!” Nghe thấy tiếng chó nhà mình, ta lập tức quay người lại.

 

Nào ngờ lúc này bên ngoài đột nhiên xông vào một đại hán, tay cầm đao định đánh lén Yến Mãn.

 

“Cẩn thận!”

 

“Đinh~” Yến Mãn nghe thấy động tĩnh liền xoay người, kiếm dài nghênh đón đại đao, va chạm với nhau.

 

Chỉ thấy hắn không chút do dự đá mạnh vào bụng đại hán, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, trong vài chiêu đã nhanh chóng cắt đứt gân tay gân chân của hắn.

 

Sau đó nhắm vào động mạch ở cổ, tay nâng kiếm hạ, m.á.u tươi phun trào b.ắ.n hết lên mặt Tống Chinh.

 

“A!” Ninh Nguyên Thanh bị dọa hét lên.

 

Còn ta thì sắc mặt không đổi, thậm chí còn khen một tiếng “Đẹp.”

 

Chiêu này thực sự đẹp, sát chiêu một đòn chí mạng, chỉ có người xuất thân từ doanh trại ám vệ như Yến Mãn mới có thể làm được.

 



“Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, công chúa còn khen đẹp sao?” Tên đàn ông thẳng này, bị b.ắ.n đầy mặt m.á.u cũng vẫn còn kêu la.

 

“Tàn nhẫn?” Ta cười lạnh một tiếng, lại muốn mắng người rồi.

 

Nhưng Yến Mãn đang ở đây, ta ngại không dám mắng thô tục như vừa nãy, đành hít sâu một hơi.

 

“Tống Chinh, ngươi biết huấn luyện trong doanh trại ám vệ tàn khốc thế nào không?”

 

“Ngươi biết Yến Mãn của ta, là từ bao nhiêu ám vệ c.h.é.m g.i.ế.c mà ra không?”

 

“Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ ta, tất cả những người đã làm tổn thương ta, trong mắt hắn đều đáng chết.”

 

“Ngươi là một quan nhị đại được tổ tiên che chở, đi biên cương hai năm chỉ để kiếm kinh nghiệm, thì có tư cách gì nói người khác tàn nhẫn?”

 

“Những tướng sĩ xông pha nơi tiền tuyến mới thực sự đáng thương, làm bàn đạp cho loại người như ngươi, c.h.ế.t rồi cũng không thể trở về quê hương.”

 

“Ngươi đoán xem, nếu họ biết ngươi trở về kinh nhận công lao của họ, có phải cũng thấy ngươi tàn nhẫn không?”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt Tống Chinh đã trắng bệch.

 

“Ta, ta không biết, ta không có…”

 

“Rốt cuộc là thật không biết, hay là giả vờ không biết?”

 

Tống Chinh hoàn toàn không nói gì nữa.

 

Nhưng chiến trường có tàn khốc thế nào, hắn thực sự không biết sao?

 

Không, hắn chỉ giả vờ không biết, vì hắn cũng sợ chết.

 

Hắn rõ ràng biết những binh lính vừa uống rượu cùng mình mấy ngày trước, tại sao sau một trận địch tập kích lại không thấy đâu nữa, rõ ràng nhớ khi đi hắn mang theo mấy chục người thân vệ, tại sao khi trở về chỉ còn lại vài người.

 

Những người này vì sao không còn nữa, trong lòng hắn thực sự rõ nhất.

 

Nhìn thấy Tống Chinh không nói nữa, Ninh Nguyên Thanh cũng bị dọa không dám lên tiếng, Yến Mãn giúp ta cởi dây thừng trên tay, lại liếc nhìn hai tên phế vật chỉ biết tình yêu là trên hết.

 

“Công chúa, có cần g.i.ế.c người diệt khẩu không?”

 

Vừa mở miệng đã đầy sát khí.

 

Hai tên phế vật lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên.

 

Bình tâm mà nói, đây là một cơ hội diệt khẩu rất tốt.

 

Giết hai tên này mà không ai hay biết, lại có thể đổ tội cho bọn cướp, quả thực là một vốn bốn lời.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhưng ta chỉ do dự trong một giây.

 

“Thôi đi, bổn cung thật sự là một ngày làm một việc thiện mới tiện thể mang các ngươi, đừng không biết điều.”

 

Đáng ghét thật, sao ta lại tốt bụng thế này chứ!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.