Tri Miên không nghĩ tới Đoạn Chước vậy mà lại đưa cô đến xem pháo hoa. 
Cô ngước nhìn bầu trời đêm rực rỡ, trong tim dấy lên gợn sóng, nhiều loại cảm xúc khác nhau trào dâng, nhất thời cuồn cuộn sục sôi. 
Pháo hoa vô cùng rực rỡ. 
Nhưng cũng vô cùng cô đơn. 
Đẹp, nhưng cũng chỉ tồn tại ngắn ngủi trong một giây như vậy, không bao giờ sống lại lần nữa. 
Cô nhớ hồi còn nhỏ cực kỳ thích bắn pháo hoa, mỗi lần đón năm mới, bố mẹ đều sẽ cùng cô bắn pháo hoa ở ngoài cửa nhà. 
Lúc đó, cô cho rằng, họ sẽ mãi ở bên cạnh cô, tương lai sẽ luôn luôn vô lo vô nghĩ, không có buồn phiền. 
Nhưng mà sau này bọn họ đều rời đi, chỉ để lại một mình cô. 
Nhìn xung quanh, hàng ngàn ánh đèn của nhà nhà phát sáng, đoàn viên và ấm áp. 
Ai có thể nói cho cô biết, đâu là bến đỗ mà cô có thể sống cả đời? 
Trong lúc pháo hoa đang nổ sáng chói, Tri Miên quay đầu sang bên cạnh nhìn Đoạn Chước, không nhịn được gọi anh một tiếng: “Đoạn Chước——” 
Người đàn ông cúi đầu: “Hửm?” 
Đôi mắt mơ sáng của Tri Miên chăm chú nhìn anh, đáy lòng cùng với tiếng đập thình thịch bên tai, hàng trăm cảm xúc. 
Quảng cáo 
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ 
Cô mấp máy môi, nhẹ nhàng nói:  
“Năm sau anh vẫn sẽ cùng em đón năm mới chứ?” 
Đoạn Chước không nhận ra tâm trạng của cô, không để ý cười một cái “Không phải năm nào tôi cũng cùng em sao?” 
Tri Miên nghe những lời này, mỉm cười, nhưng trong lòng lại dâng lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-cung-anh-ve-nha/912060/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.