Tri Miên nhất thời bị lời anh nói làm cho vừa tức vừa thẹn. "Anh kiêu ngạo lắm hử..." 
Ai biết đứa bé này lại đến bất ngờ như vậy. 
Đoạn Chước cười, mổ lên môi cô, dịu dàng dỗ dành cô: "Không dám kiêu ngạo, dù sao thì em mới là người vất vả mấy tháng tới." 
Tri Miên hừ nhẹ, nghĩ đến tốc độ của mình nhanh như vậy, lẩm bẩm. "Em mới chỉ tốt nghiệp chưa đầy một năm, mà đã sắp làm mẹ, ba người bạn cùng phòng của em còn chưa kết hôn..." 
Đoạn Chước xoa đầu cô, không có lý do để phản bác. 
Tuổi này của anh là thích hợp, nhưng đối với cô gái nhỏ mà nói, thì đúng là không cần gấp như thế. 
Nhưng Tri Miên cũng không thật sự oán giận. Cô nghĩ lại, sinh em bé sớm một chút, thì sau này sinh đứa nữa, chênh lệch tuổi của hai đứa bé cũng sẽ nhỏ hơn một chút. Hơn nữa, Đoạn Chước hơn cô những 5 tuổi, cô không thể chỉ nghĩ cho mình được. 
Nhân lúc còn trẻ, sinh con sớm một chút, về sau cũng dễ khôi phục hơn. 
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- 
Hơn nữa, quan trọng nhất là, nghĩ về thế giới hai người của họ, nếu trở thành một nhà ba người, thì chắc chắn sẽ càng hạnh phúc, ngọt ngào hơn. 
Tri Miên vẫn im lặng, người đàn ông nhìn xuống cô: "Đang nghĩ gì vậy? Không vui sao?" 
"Không có đâu..." Cô vòng tay ôm lấy vòng eo thon chắc của anh. "Ông xã." 
"Ừm." 
"Thật ra em vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ." 
Cô sợ rằng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-cung-anh-ve-nha/3370866/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.