Tri Miên nhìn thấy Đoạn Chước đi về phía mình, tim cô lệch một nhịp vì chột dạ: "Anh, không phải anh đang ngủ sao..."
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, Tri Miên vô thức muốn trốn tránh, nhưng lại bị anh bế lên, ôm vào lòng.
Anh nhìn xuống cô, mỉm cười: "Nhân lúc anh ngủ mà trộm chìa khóa của anh đến đây hả?"
Tri Miên lẩm bẩm: "Em không ngủ được... nên đến đây xem thử..."
"Xem thử cũng được, bây giờ cất đồ vào hộp đi."
"..."
Người này lại có thể như vậy chứ!
Tri Miên tức giận quay mặt đi, làm bộ muốn đứng lên, nhưng cả người lại bị một tay người đàn ông giam cầm, hơi thở đầy ý cười của Đoạn Chước phả vào sau tai cô. "Trêu em thôi, em tưởng là anh không biết sao em sẽ lẻn vào đây sao?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cô khẽ hừ nhẹ, sau đó vành tai lập tức bị cắn, cảm giác tê rần truyền đến, giống như từng đám lửa nhỏ.
Trong lòng Tri Miên ngứa ngáy, khẽ cắn môi, không còn sức lực để đẩy anh ra nữa.
Vài giây sau, Đoạn Chước lại hôn cô, bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp: "Thích mấy món quà này không?"
Tri Miên nghịch chiếc hộp trong tay. "Sao anh lại đột nhiên muốn tặng em nhiều đồ như vậy?"
Cô quay lại nhìn anh. "Anh sẽ không... còn có mục đích gì khác nữa chứ?"
Đoạn Chước cười nhạt, búng vào trán cô. "Lại nghĩ anh như vậy sao? Vì sao em cho rằng anh có mục đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-cung-anh-ve-nha/3370861/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.