Chương trước
Chương sau
Đoạn Chước ngủ cùng Tri Miên đến sáng sớm hôm sau, sau đó trở về phòng của mình, rồi đi chạy bộ buổi sáng.

Sáng sớm hôm sau, Tri Miên tỉnh dậy, rửa mặt sạch sẽ xong, thì nhận được tin nhắn của Đoạn Chước: [Ra ngoài đi, anh đang ăn sáng ở nhà ăn trên lầu hai.]

Trang viên rất lớn, trên lầu hai cũng có một nhà ăn nhỏ.

Tri Miên đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan từ trong phòng đi ra, cả hai đều mặc vest chỉn chu, hôm nay phải đi họp chính thức.

Tri Miên chào họ, ba người cùng nhau đi đến nhà ăn, nhìn thấy Đoạn Chước đang ngồi trước bàn ăn, vừa ăn sáng vừa nhìn điện thoại.

"Ba, mẹ —-"

Anh chào hỏi.

Sau khi ngồi xuống, Trang Thư Lan cười hỏi hai đứa trẻ đối diện: "Tối hôm qua hai đứa ngủ có ngon không?"

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Tri Miên nhớ tới tối hôm qua, sắc mặt nóng lên, còn chưa kịp trả lời, thì Đoạn Chước đã nhàn nhạt cười: "Con ngủ rất ngon."

"..." Lưu manh!

Bắt nạt cô xong, thì đương nhiên là anh có thể ngủ ngon lành rồi.

Đoạn Tu Viễn nhìn Đoạn Chước đầy ẩn ý. “Tiểu Đoạn, đợi chút nữa ăn xong, con có thời gian đưa chúng ta đến Trung tâm Hội nghị Quốc tế không?"

"Được ạ, không thành vấn đề."

Sau khi ăn sáng xong, Trang Thư Lan nhớ ra điều gì đó, hỏi: "Đúng rồi, cuộc thi đấu thế giới của con diễn ra vào tháng mấy thế?"

Mặc dù lúc đầu ba mẹ Đoạn Chước không ủng hộ anh chơi EA, nhưng sau một thời gian dài, biết rằng con trai mình chơi cái này rất giỏi, thì họ đã bắt đầu quan tâm hơn.

“Tháng bảy ạ.” Người đàn ông đáp.

"Vậy lịch trình tiếp theo như thế nào?"

"Chỉ là luyện tập, chuẩn bị cho trận đấu, không có gì khác."

"Vậy con phải luôn chú ý đến cơ thể mình, đừng để bị thương."

Mỗi lần ba mẹ nhắc đến chuyện này, đều không khỏi cằn nhằn, nhưng Đoạn Chước biết bọn họ làm vậy là vì muốn tốt cho mình, cho nên anh kiên nhẫn tiếp nhận hai câu cằn nhằn này.

Cơm nước xong, Đoạn Chước đưa hai người tới nơi tổ chức cuộc họp hôm nay.

Trên đường đi, trong xe im lặng một hồi, sau đó Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan nhìn nhau, rồi giọng điệu có chút nghiêm túc nói: "Tiểu Đoạn."

Người đàn ông liếc nhìn Đoạn Tu Viễn ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu. "Dạ?"

"Chúng ta có chuyện muốn nói với con."

Đoạn Chước cũng đã sớm đoán được, quả nhiên, hôm nay ba đề nghị anh đưa họ đến nơi mở họp, nhất định có chuyện muốn nói.

"Ba cứ nói đi."

Đoạn Tu Viễn chậm rãi nói: "Gia quy mà ba và mẹ con đã nói với con hồi trước, con còn nhớ không?"

Đoạn Chước sững sờ, hầu kết dịch chuyển. "Còn nhớ."

"Nếu nhớ rõ, thì con có tuân thủ theo không?"

Đoạn Chước không trả lời.

Trang Thư Lan vỗ vỗ tay Đoạn Tu Viễn, mở miệng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Đoạn, mẹ và ba con cũng biết tính tình của con. Con đã lớn, tự mình làm chủ nhiều việc, tư tưởng của thế hệ trước như chúng ta cũng không theo được người trẻ tuổi các con. Nhưng có một số việc, vẫn cần nghiêm túc tuân theo. Con nhớ kỹ, đừng làm chuyện vượt quá giới hạn, dù sao thì Tiểu Cửu vẫn còn nhỏ, biết chưa?"

Cách đây một thời gian, có cô gái của một đồng nghiệp trong đơn vị công tác của họ, chưa kết hôn mà đã mang thai, nhưng cuối cùng, tên đàn ông đó lại là kẻ đểu cáng, đòi chia tay, cô gái phải phá thai, phải chịu rất nhiều thiệt hại cả về tinh thần và vật chất.

Nhà họ Đoạn vẫn luôn là một gia đình bảo thủ, truyền thống, sở dĩ quy định Đoạn Chước chỉ được quan hệ vợ chồng sau khi kết hôn, là mong Đoạn Chước thận trọng trong chuyện tình cảm, có trách nhiệm, biết gánh vác, không thể coi chuyện nam nữ như một trò giải trí được.

Đoạn Chước nghe hiểu ý của ba mẹ, tuy rằng chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng anh cũng không phản bác. "Con biết."

Sau đó, Đoạn Chước nói ra suy nghĩ của mình: “Ba mẹ, con rất nghiêm túc với Tri Miên, con không hề tính đến chuyện dành phần đời còn lại của mình cho một ai khác ngoài cô ấy cả.

Trước đây, nguyện vọng lớn nhất của con là nhập ngũ, chuyện này con đã thỏa hiệp, nhưng chuyện cưới cô ấy, thì con vĩnh viễn, không bao giờ thỏa hiệp. Hai người yên tâm, con sẽ bảo vệ Tiểu Cửu thật tốt, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì con đều sẽ gánh vác trách nhiệm với cô ấy đến cùng."

Trước đây, anh chưa chạm vào cô, đầu tiên là cảm thấy cô gái nhỏ vẫn còn nhỏ tuổi, phải đợi một chút. Hơn nữa, lúc đó, anh chưa có kế hoạch rõ ràng cho chuyện tình cảm của hai người, cũng chưa chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng sau lần tái hợp này, anh đã hạ quyết tâm, kiên định muốn ở bên cô, cuối cùng tiến tới cung điện hôn nhân.

Vì sớm muộn gì cũng sẽ chỉ là cô, anh tin rằng, dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không làm Tri Miên thất vọng.

Hai người ở hàng ghế sau im lặng một lúc, cuối cùng, Trang Thư Lan cong môi, nói với chồng: "Con trai chúng ta đã thực sự lớn rồi, trưởng thành rồi."

Đoạn Tu Viễn nghe xong, cũng không kiên trì nữa, nói: "Vậy nếu con đã nghĩ như vậy, thì ba mẹ sẽ không nói gì nữa. Nhớ đối xử tốt với Tiểu Cửu, đừng làm cho cô gái nhỏ chịu tổn thương một lần nữa. Còn nữa, con phải nhớ rõ, ngày thường bận rộn công việc, nhưng cũng không thể xem nhẹ con bé, con bé không có bất kỳ người thân nào, nên con càng phải yêu con bé nhiều hơn một chút."

Đoạn Chước cong môi. "Vâng, con biết."

—---

Ngày hôm sau, Tri Miên nhận được một cuộc gọi từ cuộc thi Trí Thái, đối phương mời cô đến dự lễ trao giải cuộc thi Trí Thái ở thành phố D vào hai ngày sau.

Mặc dù lễ trao giải Trí Thái đã bị ảnh hưởng nhất định sau vụ lùm xùm vừa qua, nhưng may là, phía Trí Thái đã đứng ra giải quyết vấn đề ngay từ đầu, nghiêm túc chuẩn hóa quy trình bình chọn liên quan, hơn nữa, còn mời người thứ ba đến giám sát. Vì vậy, đây vẫn là một lễ trao giải rất hoành tráng trong ngành truyện tranh.

Buổi tối, sau khi nói với Đoạn Chước về chuyện này, người đàn ông hỏi cô có muốn anh đi cùng không, nhưng Tri Miên nói không cần, cô không muốn trì hoãn việc luyện tập hàng ngày của anh. Hơn nữa, Đoạn Chước ở nhà, cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho ba mẹ, cô dẫn theo trợ lý của mình đi cùng là được.

Tri Miên vô cùng mong đợi chuyện này: "Nếu có thể giành được giải thưởng, thì tốt rồi, nhưng em chỉ có thể hy vọng xa vời một chút thôi. Rốt cuộc thì, em cảm thấy tác phẩm của người khác đều tốt hơn em."

Đoạn Chước vỗ đầu cô: "Nhỡ đâu em sẽ đoạt giải thì sao?"

Cô chớp mắt với anh. "Nếu em đoạt giải, thì có phải anh sẽ cảm thấy em rất giỏi không?"

"Cho dù không đoạt giải, thì trong lòng anh, em luôn là giỏi nhất."

Tri Miên khẽ khịt mũi. "Anh đúng là yêu ai yêu cả đường đi mà."

Đoạn Chước cong môi. "Cũng chỉ là một phần thôi, nhưng chủ yếu là bé con nhà anh vốn dĩ đã rất giỏi rồi."

Tri Miên cười toe toét, rất hưởng thụ khi nghe được lời ngon tiếng ngọt của anh.

...

Ngày hôm sau, Tri Miên, cùng với Lý Niệm Niệm, khởi hành đến thành phố D, cách đó 2000 km.

Chiều tối ngày thứ hai sau khi đến thành phố D, Tri Miên thay quần áo, trang điểm tại khách sạn xong, thì lên đường tham gia buổi lễ vào tối nay.

Lễ trao giải được tổ chức tại sảnh Hội nghị Quốc tế của một khách sạn năm sao, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ tỏa ánh sáng rực rỡ, hôm nay cũng có rất nhiều phóng viên báo đài có mặt, rất giống một bữa tiệc hoành tráng, rất nhiều họa sĩ truyện tranh nổi tiếng đều được mời đến.

Các họa sĩ lần lượt bước lên thảm đỏ để đi vào, khi Tri Miên bước vào, máy ảnh đã nhắm thẳng vào cô, không khỏi không bấm nút chụp liên tục.

Diện mạo và cách ăn mặc của Tri Miên tối nay, khiến hầu hết người nhìn thấy vào đều cảm thấy kinh diễm.

Hôm nay, cô mặc chiếc váy cúp ngực gradient màu tím, trên cổ đeo một chuỗi dây chuyền hình ngôi sao xinh đẹp, bả vai trắng nõn, đường cong mềm mại. Xương b.ướm sau lưng thấp thoáng dưới thiết kế dây cột, vạt áo xếp tầng tầng lớp lớp lên nhau tựa như đám mây lay động, gợn sóng lăn tăn, một đôi giày cao gót màu bạc chậm rãi bước trên mặt đất, gót giày rất cao, lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn.

Tri Miên đi về phía ánh đèn lập lòe, trông cực kỳ rực rỡ, mỉm cười ngọt ngào.

Có rất nhiều người nhìn thấy cô, nhận ra cô là Nhất Mục Tri Thu, lập tức kinh ngạc cảm thán một câu, cô không chỉ vẽ tranh rất đẹp, mà lại còn là một người đẹp thứ thiệt.

Trước đây, khi Tri Miên chưa nổi tiếng, vẻ đẹp mà cô sở hữu giống như bình hoa, không có giá trị, cũng sẽ không để lại ấn tượng trong tâm trí mọi người. Nhưng bây giờ, năng lực và nhan sắc của cô đều có thể làm nổi bật lẫn nhau, đương nhiên sẽ được nhiều người thưởng thức hơn.

Tất cả các khách mời đều đã vào chỗ ngồi, lễ trao giải chính thức bắt đầu.

Cuộc thi Trí Thái tối nay sẽ trao một số giải thưởng lớn nhỏ khác nhau, tác phẩm của Tri Miên lọt vào phần để cử của hai giải, lần lượt là giải Ý tưởng xuất sắc nhất và Tác phẩm xuất sắc nhất.

Khi giải Ý tưởng xuất sắc nhất được trao, trên màn hình lớn phát những tác phẩm được lọt vào danh sách đề cử, Tri Miên liếc nhìn những tác phẩm khác lọt vào danh sách, cảm thấy mình không có hy vọng quá lớn.

Quả nhiên, cuối cùng, cô đã không được thắng giải.

Cô cũng nhanh chóng tự an ủi mình, được đề cử cũng rất xuất sắc rồi.

Giải Tác phẩm xuất sắc nhất là một giải thưởng toàn diện, có tổng cộng ba tác phẩm được trúng giải, khi màn hình lớn giới thiệu xong, ban giám khảo công bố danh sách: "Chúng tôi chúc mừng Liệt Tranh, An Hạ, và... Nhất Mục Tri Thu đã giành được giải Tác phẩm xuất sắc nhất trong cuộc thi này!"

Những tràng pháo tay nồng nhiệt nổ ra tại hiện trường, Tri Miên vốn không ôm hy vọng gì, nhưng lúc này, cô lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà trúng giải, cả người ngây ngốc.

Khi được Lý Niệm Niệm kích động nhắc nhở, Tri Miên đứng dậy, nhấc làn váy lên, chậm rãi đi về phía bục trao giải.

Gót giày rất cao, nên cô đi từng bước rất cẩn thận.

Cảm xúc cô trào dâng, cuối cùng cũng hiểu cảm giác vui mừng khôn xiết là như thế nào.

Tri Miên là người có tuổi nghề ngắn nhất trong số ba khách mời đoạt giải, cũng là người cuối cùng phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải.

Đứng trước micro, ánh đèn rực rỡ lóe lên trước mắt, cô thấy là tâm điểm chú ý của khán giả, hốc mắt chợt nóng lên.

Cô chợt nhớ, khi còn học tiểu học, cô được mẹ khuyến khích chủ động đảm nhiệm chức lớp trưởng, trong buổi họp phụ huynh, cô đã phát biểu trước mặt giáo viên và các bạn trong lớp, được các bạn và phụ huynh rất thích và khen ngợi.

Tri Miên luôn cảm thấy tự ti rằng mình không đủ tốt, nhưng bây giờ, cô thực sự muốn nói với sự tự ti trong lòng mình rằng - cô đã rất tuyệt rồi.

—----

Buổi tối, lễ trao giải đã kết thúc thành công tốt đẹp.

Tri Miên cùng Lý Niệm Niệm trở về khách sạn nơi họ ở vào ban đêm.

Vì tin tức về lễ trao giải không được truyền hình trực tiếp, nên cô chụp ảnh cup cho Đoạn Chước trước, muốn chia vui cùng anh càng sớm càng tốt.

Cô vừa gửi tin nhắn không được bao lâu, thì Đoạn Chước đã gọi điện thoại đến, sau khi bắt máy, giọng nói trầm thấp đầy ý cười của người đàn ông vang lên: "Chúc mừng em, cô Nhất Mục Tri Thu."

Khóe miệng Tri Miên cong lên đến tận mang tai. "Cảm ơn anh, đồng chí Tiểu Đoạn."

"Đồng chí Tiểu Đoạn?"

Tri Miên cười ngây ngô. "Đồng chí Tiểu Đoạn, bây giờ anh có cảm thấy em siêu cấp tuyệt vời không?"

Đầu dây bên kia cười: "Ừm, rất tuyệt.”

"Vừa rồi, khi em bước lên sân khấu để phát biểu cảm nghĩ, em cảm thấy giọng mình rất run, hơn nữa, bây giờ vẫn rất phấn khích. Em cảm thấy tay mình vẫn đang run đây này..."

"Không sao đâu, về sau đoạt thêm vài giải thưởng nữa thì sẽ bình tĩnh hơn thôi."

Tri Miên mỉm cười. "Đoạt được một giải thưởng là em đã rất thỏa mãn rồi. Em chưa bao giờ nghĩ là mình có thể giành được giải thưởng ngay từ lần đầu tiên tham gia như thế này. Em phải tiếp tục nỗ lực hơn nữa, không thể để người khác nghĩ rằng em đoạt giải là nhờ may mắn được."

Đoạn Chước nghe vậy, cũng cảm thấy vui mừng thay cô, hận không thể ở bên cô ngay lúc này.

Sau khi chia vui cùng Đoạn Chước, xe taxi cũng về đến khách sạn.

Xuống xe, hai cô gái bước vào.

Đi ngang qua một hòn non bộ trong phòng khách của khách sạn, hai người đi về phía cửa thang máy, bước lên một bậc thang, Tri Miên vui mừng đến mức lâng lâng, bước đi như gió.

Lý Niệm Niệm chứng kiến ​​Tri Miên đoạt giải, cũng vô cùng hạnh phúc: "Tiểu Cửu, em tuyệt quá, này, chị cảm thấy hạnh phúc thay cho em luôn. Chị nhìn em đi lên, cảm giác như đứa con mình nuôi dưỡng đã trưởng thành vậy, hehe, lúc nãy chị đã nói với chị Lâm Linh, chị ấy nói đợi em trở về, thì sẽ khao em một bữa..."

Tri Miên mỉm cười. "Hẳn là em nên mời hai người đi ăn mới đúng..."

Cô chưa kịp nói hết câu, thì một chân đột nhiên mất thăng bằng, người lảo đảo, thân mình nghiêng về phía trước, tay chống xuống đất, suýt nữa thì ngã.

“Tiểu Cửu!” Lý Niệm Niệm vội vàng đỡ cô dậy. "Em đi chậm thôi, không sao chứ?”

Cổ chân phải của cô đau đến thấu tim, cô đau đến mức xuýt xoa không ngừng. "Hình như em bị trẹo chân rồi..."

"Hả?!"

Lý Niệm Niệm nhấc váy Tri Miên lên, nhìn lướt qua chân cô, sau đó vội vàng nói: "Để chị đỡ em đi tìm một chỗ ngồi tạm trước đi."

"Không cần đâu, chúng ta trở về phòng đi."

"Vậy thì đừng đi đôi giày này nữa, em cởi ra đi, chị cầm cho."

Tri Miên dựa lưng vào tường, Lý Niệm Niệm ngồi xổm xuống, giúp cô cởi giày, sau đó khoác tay Tri Miên đặt lên vai mình làm điểm tựa, chậm rãi đi lên bậc thềm.

Năm phút sau, cả hai đi bộ về phòng.

Tri Miên ngồi xuống giường, lông mày nhíu chặt, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, Lý Niệm Niệm kiểm tra vết thương của cô, thấy mắt cá chân phải của cô đỏ ửng, đang dần sưng lên, vừa sờ vào đã đau không chịu nổi.

"Tiểu Cửu, chúng ta đi bệnh viện đi? Nhìn vết thương này trông nặng quá."

"Không cần, không cần, bóp chút rượu thuốc chắc là được rồi."

Muộn như vậy rồi, mà còn phải chạy đến bệnh viện, cô không muốn phiền phức như vậy.

Lý Niệm Niệm thuyết phục cô nhưng không có kết quả, nên gọi cho quầy lễ tân, bảo khách sạn mang một túi chườm đá lên.

"Vậy để chị ra ngoài mua thuốc cho em. Em chườm túi đá trước đi."

Sau khi Lý Niệm Niệm vội vàng ra ngoài, Tri Miên nhìn vết thương ở chân, cảm thấy ảo não tự trách.

Quả nhiên là cô không thể khống chế được giày cao gót mà.

Tri Miên vô thức muốn gọi điện thoại cho Đoạn Chước, nói cho anh biết chuyện này, sau đó nghĩ lại, đặt điện thoại xuống.

Nếu người đàn ông biết, thì anh nhất định sẽ rất sốt ruột, nói không chừng còn không màng tất cả mà chạy đến thành phố D ngay trong đêm mất.

Dù sao thì sáng mai cô cũng sẽ trở về, sau khi trở về thì nói cũng không muộn.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào chỗ sưng tấy trên mắt cá chân, sờ thử thì thấy đau đến mức không dám sờ nữa, cũng không thể cử động.

Không biết với tình trạng này thì ngày mai có thể lên máy bay được không đây.

Một lúc sau, Lý Niệm Niệm quay lại, có mua thuốc và cao dán cho cô, được đối phương giúp đỡ, Tri Miên đi rửa mặt trước, thay lễ phục sang váy ngủ, cuối cùng nằm xuống giường.

Lý Niệm Niệm đưa thuốc cho cô, ngẩng đầu nhìn thấy Tri Miên cong môi, không khỏi kinh ngạc: "Đau như vậy mà còn có thể cười được sao?"

Tri Miên cười toe toét. "Không phải, chỉ là nghĩ đến việc giành được giải thưởng tối nay, thì em vẫn rất vui vẻ."

Vui mừng lấn át đau thương, nên tâm trạng của cô cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

"Cái này gọi là vui quá hóa buồn. Vừa rồi thấy em tung tăng nhảy nhót trên bậc thang, thì chị nên giữ chặt em lại." Lý Niệm Niệm bôi cao thuốc cho cô, nói. "Em đã nói với bạn trai mình chưa?"

"Tạm thời không nên nói cho anh ấy biết."

“Ài, chị đoán là, nếu bạn trai em biết, thì chỉ mấy tiếng nữa sẽ xuất hiện ở cửa phòng luôn.” Lý Niệm Niệm đã nghe Tri Miên nói về chuyện của Đoạn Chước và cô, biết Đoạn Chước rất quan tâm đến Tri Miên.

Chính vì thế, nên Tri Miên mới muốn gạt anh.

Sau khi bôi thuốc xong, Tri Miên nằm trên giường, không cử động được, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Tri Miên thấy mắt cá chân sưng tấy lên, vừa xanh vừa tím, nhìn mà thấy ghê người.

Dù đêm qua đã chườm đá, bôi thuốc, nhưng vẫn đau dữ dội.

Lý Niệm Niệm thực sự lo lắng, cuối cùng vẫn cùng Tri Miên đến bệnh viện.

Bác sĩ nói trẹo chân khá nghiêm trọng, khuyên cô nên nghỉ ngơi mấy ngày, không nên đi lại.

Ban đầu, họ vốn đặt máy bay vào buổi chiều, nhưng Tri Miên như vậy, chỉ sợ là sẽ không thể lên được máy bay, cho dù có được Lý Niệm Niệm hỗ trợ, thì bọn họ vẫn còn phải mang theo hai cái vali nữa.

Cân nhắc một hồi, họ quyết định hoãn chuyến bay lại hai ngày.

Sau khi từ bệnh viện trở về khách sạn, Tri Miên lựa lời, rồi gọi điện cho Đoạn Chước.

Sáng nay, Đoạn Chước vừa tiễn Đoạn Tu Viễn và Trang Thư Lan ra sân bay, để hai người trở về đơn vị.

Anh hỏi Tri Miên hôm nay máy bay đáp xuống lúc mấy giờ, để anh đến đón, Tri Miên cong môi, nói dối: "Đoạn Chước, Niệm Niệm và em muốn đi thăm thú thành phố D hai ngày, định ngày kia mới quay lại...."

Đoạn Chước nghe xong, trầm giọng hỏi: "Ở thêm hai ngày?"

"Ừm... được không?"

Người đàn ông cười. "Anh nghi ngờ em đang muốn trốn tránh chuyện gì đó."

Tim Đoạn Chước đập loạn một nhịp, tưởng rằng chuyện trẹo chân đã bị anh phát hiện, vừa định lấp liế m, thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của Đoạn Chước vang lên: "Sợ trở về bị anh ăn em đến vậy sao?"

Lúc này, Tri Miên mới hiểu, hóa ra là anh đang nói về thỏa thuận giữa hai người...

Hai má cô đỏ bừng. "Không, không phải..."

"Vậy là không sợ sao?"

Sau đó, Tri Miên mới nhận ra là mình bị gài bẫy, xấu hổ mà nhỏ giọng nhấn mạnh rằng cô chỉ muốn chơi thêm hai ngày nữa, nhưng vẫn không dám nói chuyện mình bị trẹo chân.

Đoạn Chước nghe xong liền cười vài tiếng. "Được rồi, vậy cứ chơi trước đi, anh ở nhà chờ em."

Dù muốn trốn tránh, thì cô cũng phải quay lại với anh.

Hai ngày nay, Đoạn Chước có đợt huấn luyện quan trọng, chuẩn bị cho Giải vô địch thế giới, nếu không có việc gì, thì anh đã trực tiếp đến thành phố D tìm cô.

Cúp điện thoại, Tri Miên cảm thấy may mắn vì mình đã không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Cô ném điện thoại sang một bên, nhìn xuống mắt cá chân, thầm thở dài.

—-----

Hai ngày nay, Tri Miên đều nằm trong khách sạn, không cử động được, chỉ nửa nằm trên giường vẽ tranh.

Tri Miên bảo Lý Niệm Niệm cứ an tâm đi dạo trong thành phố, hơn nữa, để phòng không bị lộ ra sơ hở, Lý Niệm Niệm còn chụp vài tấm ảnh ăn uống chơi bời, Tri Miên copy, gửi cho Đoạn Chước.

Thực ra, cô biết nói dối như thế này là không tốt.

Nhưng cô thực sự không muốn anh lo lắng, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến việc tập luyện của anh, hơn nữa, bị trẹo một bên chân, cũng không phải là vấn đề lớn.

Sau hai ngày tĩnh dưỡng, vết sưng trên chân Tri Miên đã tiêu giảm đi rất nhiều, không còn khó chịu như lúc đầu nữa, chân thỉnh thoảng chạm đất, cũng không có vấn đề gì lớn.

Chuyến bay trở lại thành phố Lâm là vào buổi chiều ngày thứ 3, Tri Miên và Lý Niệm Niệm thuận lợi đến sân bay, đi đến nơi check-in.

Tri Miên nhận được tin nhắn của Đoạn Chước, nói rằng anh sẽ đến đón cô đúng giờ, Tri Miên cũng không thể từ chối.

Ba giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Lâm.

Màn đêm đã buông xuống.

Sau khi xuống máy bay, Lý Niệm Niệm đỡ Tri Miên, đi bộ đến chỗ check-out.

Tri Miên nhìn thấy người đàn ông đứng đón phía xa.

Dưới vành mũ đen, đôi mắt đen sâu thẳm kia lúc này cũng rơi vào cô, như thể cô đã đợi rất lâu rồi, liếc mắt một cái đã nhận ra cô.

Bốn mắt nhìn nhau, nỗi nhớ bị đè nén trong lòng Tri Miên tuôn trào, bất chấp cơn đau ở chân, chỉ muốn nện bước nhanh hơn.

Nhưng mà, khi Đoạn Chước nhìn thấy tư thế bước đi của cô, lông mày dần cau lại, cho đến khi Tri Miên đi tới trước mặt anh, anh trầm giọng nói: "Chân bị sao vậy?"

Tri Miên xoa mũi, cụp mắt xuống, bịa chuyện: "Không sao đâu, sáng nay bất cẩn bị trẹo..."

Cô không dám nói sự thật.

Đoạn Chước ngồi xổm xuống, nhìn thấy mắt cá chân bầm tím của cô gái, sắc mặt lập tức chìm xuống, ngay sau đó, anh bế cô lên, nhìn Lý Niệm Niệm, nhẹ giọng nói: "Làm phiền cô giúp chúng tôi cầm hành lý được không?"

"Không thành vấn đề..." Lý Niệm Niệm lập tức cầm lấy vali của Tri Miên.

Đoạn Chước đi về phía cửa sân bay, xung quanh người đến người đi, Tri Miên dựa vào ngực anh, hai má hơi ửng đỏ, nhẹ giọng gọi anh: "Đoạn Chước, thật ra em vẫn có thể đi được..."

Anh nhìn xuống cô, ánh mắt sâu thẳm, Tri Miên chột dạ nhìn đi chỗ khác.

“Đưa em đến bệnh viện." Anh nói.

“Không cần, không cần, sáng nay em đã đến bệnh viện ở thành phố D khám rồi.” Tri Miên nói thêm. "Đơn thuốc đã kê, đang ở trong túi, thực sự không cần đi đâu.”

Đoạn Chước không nói gì, rời khỏi sân bay, đi về phía xe Bentley đã chờ rất lâu.

Khi lên xe, Trình Lập giúp mở cửa xe, cầm lấy hành lý từ trong tay Lý Niệm Niệm, Tri Miên nói với cô ấy: "Chị lên xe luôn đi, để tụi em đưa chị về luôn, đỡ phải bắt taxi."

"Ừm, cảm ơn."

Lý Niệm Niệm ngồi lên ghế phụ, Đoạn Chước đặt Tri Miên lên ghế sau, lên xe.

Xe khởi động, Tri Miên nhìn người đàn ông bên cạnh, hơi cong lên khóe môi, nhẹ giọng gọi: "Đoạn Chước..."

Đoạn Chước đảo mắt, ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy mắt cá chân của cô, nhìn kỹ, nhíu mày thật chặt: "Sao lại bất cẩn như vậy chứ? Đi giày cao gót à?"

"Ừm..."

Cô gãi đầu. "Trách em đi đường không cẩn thận."

Đoạn Chước nặng nề thở dài. "Thật sự không muốn đi bệnh viện sao?"

Tri Miên gật đầu, nắm lấy tay anh, đáng thương nói: "Em muốn về nhà, anh đưa em về nhà được không?"

Anh chỉ có thể thỏa hiệp: "Ừm."

Đoạn Chước im lặng một hồi, sau đó giơ tay ôm cô vào trong lòng, cọ cọ lên đ ỉnh đầu cô, giọng điệu có chút lạnh lùng mà quở trách: "Cả ngày nay đều khiến anh lo lắng."

Tri Miên ngẩng mặt lên, đối diện ánh mắt của anh, khóe miệng cong lên để lộ lúm đồng tiền, thì thào nói: "Hôn hôn."

Người đàn ông giữ gáy cô, hôn xuống, hai môi dính chặt.

Lướt qua liền ngừng, nhưng lại làm trái tim ngọt ngào như ngâm trong hũ mật.

...

Lái xe, họ đưa Lý Niệm Niệm về nhà trước, nửa tiếng sau, cuối cùng họ cũng đến Tinh Tiêu Châu.

Sau khi xuống xe, Đoạn Chước vẫn bế cô lên, lần này, Tri Miên ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, để anh phục vụ.

Bước vào biệt thự, anh đặt cô xuống trước, đến tủ giày lấy dép, răn dạy: "Thời gian này em không được đi giày có gót, còn mấy đôi giày cao gót trong tủ này, gót giày cao quá, về sau đừng đi nữa."

Tri Miên mím môi. "Nhưng những đôi đó đều rất đẹp..."

Đoạn Chước khẽ liếc cô một cái, Tri Miên lập tức im lặng.

"Sẽ mua cho em nhiều đôi giày đẹp hơn."

Anh mua.

Tri Miên lập tức mỉm cười. "Được."

Trình Lập giúp mang hành lý vào biệt thự xong thì rời đi, sau đó, Đoạn Chước bế Tri Miên lên phòng ngủ chính trên lầu hai.

Bước vào phòng, anh đặt cô lên giường, ngồi ở mép giường, nửa ôm cô, thủ thỉ: "Mấy ngày nay em nằm nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi đâu cả."

Tri Miên nghĩ thầm, cô đã nằm được gần hai ngày rồi...

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh, vài giây sau mới nói: "Đoạn Chước —"

"Hửm?"

"Em rất nhớ anh."

Cô vừa dứt lời, cảm xúc dưới đáy mắt Đoạn Chước quay cuồng, bàn tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt, nụ hôn nóng bỏng lập tức hạ xuống, cướp đoạt hô hấp của cô.

Vừa rồi, trên xe có người ngoài, Đoạn Chước chỉ có thể kiềm chế, nhưng lúc này, bên cạnh không còn ai, anh chỉ muốn ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực mà yêu thương, cho cô toàn bộ tình yêu.

Anh cạy răng cô ra, tùy ý chiếm đoạt.

Tri Miên ôm cổ anh, nhắm mắt, tiếp nhận nụ hôn của anh.

Nỗi nhớ lan tràn trong tim, quấn lấy hai người từng chút một.

Cô ngả người ra sau, cuối cùng bị anh từ từ đè nằm xuống giường, anh dần giảm tốc độ tấn công, cắn nhẹ vào môi cô, nhẹ nhàng và dịu dàng.

Một lúc lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại.

Hơi thở và tình yêu giao hòa.

Đoạn Chước xoa đỉnh đầu cô, khàn giọng nói: "Bé con, em có biết nếu em không bị thương thì anh sẽ muốn làm gì tiếp không?"

Má Tri Miên đỏ bừng, không dám nhìn anh.

Sau khi cảm xúc của Đoạn Chước dịu đi, suy xét đến việc cô gái nhỏ vẫn còn đói bụng. "Em muốn ăn gì? Anh đi làm cho."

Mắt Tri Miên cong cong. "Chỉ cần anh làm là được."

"Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh xuống lầu."

"Hôm nay anh đã huấn luyện xong rồi sao?"

"Ừm, tối nay anh ở nhà."

Tri Miên gật đầu, sau đó Đoạn Chước đứng dậy, xoa đầu cô rồi bước ra khỏi phòng.

Bước xuống lầu, anh vào bếp, nhìn đồ trong tủ lạnh, định nấu một ít cháo sườn và rau cho cô ăn nhẹ.

Cháo cần được đun bằng lửa nhỏ, sau khi Đoạn Chước làm xong việc trong bếp, thì đi ra phòng khách, nhìn thấy vali trước cửa của Tri Miên, liền giúp cô xách lên lầu.

Trở lại phòng, Tri Miên đang dựa vào giường nhìn điện thoại, nhìn thấy Đoạn Chước đặt vali lên sofa, nhẹ giọng hỏi: "Đoạn Chước, anh giúp em lấy sạc điện thoại trong vali với."

Anh mở ra, đưa cho cô.

Sau đó anh nhìn lướt qua quần áo trong vali: "Mấy bộ quần áo này em có muốn giặt không?"

Tri Miên vội vàng gật đầu. "Ngoại trừ cái túi nhỏ kia."

Cô phải giặt tay nội y bên trong.

Đoạn Chước thu dọn quần áo, tiện thể lấy đồ trong túi ra. Anh cầm một chiếc áo khoác trong đó, rồi lại rút ra được một mảnh giấy trong túi.

Anh thản nhiên liếc nhìn xuống dưới, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

Tri Miên đang nghịch điện thoại, khi nhìn lên thì thấy người đàn ông đang nhìn một tờ giấy, cô hỏi: "Anh đang xem cái gì vậy?"

Hai giây sau, Đoạn Chước quay đầu nhìn cô, môi mỏng phun ra mấy chữ: "Hôm nay em mới bị trẹo chân sao?"

Trái tim Tri Miên chùng xuống, nhưng theo bản năng, cô vẫn đáp lại:

"Đúng vậy, đúng vậy..."

Đầu lưỡi Đoạn Chước để lên hàm trên, ánh mắt càng lạnh lùng, bình tĩnh nhìn cô vài giây, trầm giọng hỏi: "Vậy sao thời gian trên tờ khai đăng ký lại là hai ngày trước?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.