Một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai, mắt hơi xếch, ngũ quan cũng khá xinh xắn khoanh tay đứng trước giường Chu Hiên Di, hất hàm: 
- Cô không nghe tôi nói gì sao? 
À, thì ra là ma cũ bắt nạt ma mới, trò này ở đâu chẳng có. Tuy rằng cô có chút nhu nhược nhưng không dễ bắt nạt, chỉ là vừa mới tới không muốn là tâm điểm để bàn tán. 
- Chào mọi người. 
Nói rồi cô cúi xuống gấp chăn gối, mặc cho vẻ mặt của cô gái kia có vẻ không hài lòng. Cô gái lui về với đám bạn cùng phòng trao đổi gì đó. Trong căn phòng này ngoài bọn họ thì còn có một cô gái khác nằm một mình ở chiếc giường gần cạnh cửa ra vào. Không giống một người bị cô lập, cô ấy giống như là tự cô lập mình. 
Tiếng bàn tán khiến giấc ngủ của cô gái đó không ngon, chỉ nghe cô cất giọng đầy nội lực và có phần khó chịu: 
- Đêm rồi, làm gì thì làm nhỏ nhẹ một chút. 
Đám người kia lập tức nhỏ giọng, không dám phản bác lại lời nói đó. 
Bàn tán luyên thuyên một lúc, Triệu Phước, cô gái tóc ngắn kia lại đi tới giường Chu Hiên Di, dùng chân đá vào cạnh giường, lúc này cô đang nằm nghỉ: 
- Này, có chuyện cho cô đây. 
Cô vẫn nằm im không nhúc nhích. 
- Đừng giả vờ nữa. Ở cổng phụ doanh trại có một người đứng ở bên ngoài, cô ra đấy lấy đồ vào cho tôi. 
- Tôi không biết cổng phụ ở đâu cả. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005444/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.