Một đoàn xe cứ như vậy băng băng qua màn đêm.
Tại biên giới phía Tây.
Đoàn xe chạy vào cổng căn cứ rồi xếp thành một hàng ngang dài. Tiếng động cơ xe từ từ tắt hết. Cả quá trình chỉ nhanh gọn trong vòng vài phút.
Chu Hiên Di lúc này cũng được cởi trói, bỏ bịt miệng ra. Trước khi cô kêu gào, bọn họ đã cảnh cáo cô:
- Cô mà mở mồm thêm lần nữa thì tôi khâu miệng cô vào đấy.
Mấy tên này mặt mũi lầm lì thì lấy đâu ra nói đùa chứ. Nghe thấy thế cô liền dùng tay ngăn cho tiếng sắp phát ra từ trong cổ họng lại.
Thấy cô vẫn ngồi im trong xe, một tên lại quát tháo:
- Cô còn ngồi đấy làm gì? Mau ra đây!
Qua giọng nói có thể thấy anh ta đang tức tối đến độ nào. Thường thì nhiệm vụ khác rất nguy hiểm nhưng anh ta cũng không thấy phiền hà bằng việc áp giải cô gái này đến đây. Sau này chủ nhân có giao việc gì liên quan đến cô gái này, anh ta sẽ trốn đi đầu tiên.
Chu Hiên Di bắt đầu cảm giác mấy người này không có ý hại cô, liền bĩu môi đi ra ngoài theo họ. Gió ngoài trời khá lớn khiến cô vừa bước xuống xe liền rùng mình một cái. Bởi vì vừa rồi họ đưa cô đi trong lúc cô sắp ngủ, người mặc độc một chiếc áo ba lỗ mỏng manh.
Từ đằng xa xa đã nghe thấy tiếng một người đàn ông khàn khàn trong hân hoan:
- Thật vinh hạnh cho chúng tôi khi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005440/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.