- Mọi người đã về hết tại sao vẫn không thấy Triệu Phước đâu? 
Giáo quan Phạm cau mày không hài lòng nhìn vào đường chạy. Lúc này Triệu Phước mới thấp thoáng sau hàng cây bước đi cà nhắc chậm rãi tiến về đích, khuôn mặt nhăn nhó khó coi. Chưa đi về đích, giọng cô ta đã từ đằng xa vang lên: 
- Thưa giáo quan, Hiên Di cô ta đạp vào chân em làm em không hoàn thành bài chạy được. 
Giáo quan híp mắt nghi ngờ đi tìm hình bóng Chu Hiên Di. Mọi người đồng loạt dạt ra để cô đối mặt với anh ta. Một người trong đám của Triệu Phước lên tiếng bất bình, còn không quên dặm mắm thêm muối: 
- Chính mắt em đã nhìn thấy cô ấy đạp vào chân Triệu Phước. 
Mọi người đồng loạt lên tiếng bàn tán, và tất nhiên có cả nhân chứng như thế, không ai đứng về phe cô. 
Tuy nhiên thái độ của cô rất thờ ơ, khuôn mặt nhỏ bé kia không có lấy một biểu tình khác ngoài lạnh mặt, cô hạ giọng nói: 
- Nếu lúc đang chạy mà cô ấy nằm xuống, có thể em không thấy mà đạp lên chân cô ấy thật. Rất xin lỗi. 
Cô không phủ nhận là cô có làm, nhưng cách phủ nhận của cô như buộc tội Triệu Phước. Mọi người cũng ngầm hiểu, lại quay sang chỉ trích Triệu Phước. 
Giáo quan Phạm tin cô không phải là người hèn mọn trả thù riêng, dù sao từ khi đến đây đám người Triệu Phước đã không ưa cô, bây giờ cùng nhau đổ lỗi cũng không bất ngờ gì. 
Triệu Phước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vay-ban-yeu-khong-kiem-soat/3005421/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.